Mạn Thiên Hoa Vũ

Quyển 2 - Chương 72: Lòng ai giãi bày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tóc Trần Quốc Chẩn đã dài quá tai, có mấy sợi chọc vào mắt khiến cậu ta không thể ngồi yên, cứ thi thoảng lại ngọ nguậy cái đầu.

Hũ rượu xương bồ vẫn còn hơn nửa, tôi đổ đầy hai bát, sảng khoái đưa cho Trần Quốc Chẩn. Cậu ta ngửa cổ uống cạn trong nháy mắt rồi giơ lại cái bát rỗng trước mặt tôi, lạnh nhạt hất cằm.

Tôi cong môi trêu đùa: "Hôm nay vương không mang sĩ bính tới nữa à?"

Huệ Vũ Quốc Chẩn lườm tôi một cái thật dài.

Lớp rượu xanh lục sóng sánh trong bát, toả hương thơm lừng. Một ngụm cay dịu, hai ngụm quen hơi, ba ngụm chuếnh choáng, muốn bộc bạch hết ruột gan với người đối diện.

Trong khi tôi vẫn nhấm nháp bát rượu đầu tiên, Trần Quốc Chẩn đã tự tay rót tiếp bát thứ ba. Miệng cậu ta khẽ hé rồi lại mím chặt, ánh mắt rơi trên mặt tôi dần trở nên lúng túng.

"Mấy tháng trước... ta đã định tới gặp cô để... để hỏi về Đông Ly." Huệ Vũ vương thở dài.

"Ý vương là hỏi cưới Đông Ly nhà tôi?" Tôi híp mắt nhìn cậu ta.

"À... ừ." Trần Quốc Chẩn hơi sững người khi thấy thái độ không mấy thiện chí từ tôi. "Trước đó ta đã nói chuyện với Quan gia, dù sao trước khi Đông Ly trở thành hầu gái của cô thì nàng cũng từng là người của Quan gia. Chậc, ngờ đâu Quan gia lại bảo rằng ta làm gì cũng cần sự đồng ý của cô..."

Cậu ta ngưng lại hít một hơi thật sâu, tiếp lời: "Đây vốn là chuyện đương nhiên nhưng Quan gia lại đặc biệt dặn dò, ta cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Sau đó thì... ta bắt đầu thể hiện sự quan tâm của mình với Đông Ly trước mặt cô, cho rằng cô sẽ đủ tinh tế nhận ra rồi chủ động đưa nàng sang phủ..."

Trần Quốc Chẩn chưa nói xong tôi đã đứng bật dậy, dồn lực vào chân rồi đạp một phát thật mạnh khiến cậu ta lăn lông lốc dưới mặt đất đầy sỏi bụi. Khốn nạn, tên nhãi này coi Đông Ly là con sâu cái kiến, đặt đâu ngồi đấy à?

"Niệm Tâm... Niệm Tâm!" Trần Quốc Chẩn lớn tiếng gọi tên tôi, còn nghe rõ có chút gì đó sợ hãi. "Cô hạ hũ rượu xuống đi rồi ta nói tiếp."

Tôi choàng tỉnh, nhận ra cậu ta vẫn đang ngồi xếp bằng ngay ngắn trên chõng, hai tay che chắn mặt mũi, cả người ngửa ra sau tránh né. Hoá ra cảnh tượng khi nãy chỉ diễn ra trong đầu tôi, còn thực tế thì tôi đang giơ cao hũ rượu xương bồ, có thể bổ xuống đầu Trần Quốc Chẩn bất cứ lúc nào.

Khom người đặt hũ rượu xuống dưới đất, tôi lạnh lùng nhắc nhở Trần Quốc Chẩn: "Xin vương chú ý lời ăn tiếng nói một chút."

"Được rồi, được rồi." Cậu ta ôm lấy ngực, vẻ mặt dần thả lỏng như vừa thoát được một kiếp nạn lớn.

"Tôi cũng xin được thẳng thắn với vương như thế này, tôi sẽ chỉ gả Đông Ly cho người mà con bé thích thôi." Tôi hừ lạnh, một hơi uống hết bát rượu. Vị cay xộc xuống lồng ngực khiến tôi tỉnh táo lại phần nào.

Cũng may là tôi mới chưa kịp động tay động chân gì với Trần Quốc Chẩn, dù thế nào thì người ta cũng là đại vương của một nước. Chưa nói đến việc xúc phạm tới hoàng thân quốc thích, chỉ cần cậu ta xứt đầu mẻ trán một chút thôi thì cả phủ họ Đoàn này cũng không thoát nổi tội.

Hai mày Trần Quốc Chẩn khẽ nhướn lên, mắt mở to, dường như khá ngạc nhiên với thông tin mà tôi vừa mang lại. Cậu ta tỏ vẻ nghĩ ngợi sâu xa lắm, mãi lâu sau mới nhếch miệng cười một ngốc nghếch rồi uống cạn bát rượu của mình.

"Đúng là không thể từ bỏ được..." Trần Quốc Chẩn lẩm bẩm, rót rượu cho tôi.

Chà, thú vị đấy.

Nghe được câu nói này của cậu ta, mọi buồn bực khó chịu khi nãy đã bay biến sạch sành sanh. Tôi giơ bát rượu lên kính Trần Quốc Chẩn, mỉm cười: "Không cần biết mong muốn của Đông Ly là gì, tôi chỉ mong con bé hạnh phúc mà thôi."

Huệ Vũ vương hơi nghiêng đầu, dường như hiểu được tôi đang nói đến điều gì.

Dù tính tình Đông Ly mạnh mẽ đến đâu thì con bé vẫn là người của thời đại này, đương nhiên cách tư duy sẽ có đôi phần khác biệt so với tôi. Cá nhân tôi sống ở thế kỷ hai mốt cả nửa đời người, chế độ một vợ một chồng đã ăn sâu vào suy nghĩ, khó có thể chấp nhận việc tam thê tứ thiếp.

Với người khác thì thôi đi, tôi không đánh giá, nhưng riêng bản thân thì lại vô cùng nghiêm khắc.

Đếm đi đếm lại, xung quanh tôi chỉ thấy Đỗ Chi là mang hệ tư tưởng gần giống với mình, tuy nhiên đó là do cô tuyên bố như vậy chứ không ai có thể đoán trước điều gì. Còn Đông Ly, tôi cho rằng con bé sẽ không đòi hỏi quá nhiều mà chỉ cần đôi bên đủ yêu thương nhau là được.

Và bởi vậy, tôi không bỏ công sức ra ngăn cản việc Trần Quốc Chẩn tiếp cận Đông Ly. Cậu ta là người có tài lại chính trực hồn hậu, tuy rằng đã có chính thất ở nhà và tương lai xa sẽ gặp chuyện không may... nhưng đó không phải vấn đề.

Quan trọng, Đông Ly thích là được.

"Vậy..." Trần Quốc Chẩn chống tay ra sau lưng, ngửa đầu nhìn vòm trời đang dần tắt ánh sáng. "Theo tiểu thư Niệm Tâm thì thế nào là hạnh phúc?"

"Hạnh phúc, chẳng hạn như là... được lấy người mình yêu và người đó cũng yêu mình..." Với câu hỏi nhạt nhẽo của cậu ta, tôi quyết định phải dọn sẵn đường đi cho Đông Ly.

"Ừ." Cậu ta gật gù, có vẻ chưa hiểu ý tôi cho lắm. "Thế tiến cung, trở thành phi tần của Quan gia có phải là hạnh phúc không? Chẳng phải hai người đều có tình cảm với nhau đấy sao?"

Bát rượu ngừng giữa không trung, tôi như con búp bê bị hỏng dây cót, cả người đóng băng.

Thái độ Huệ Vũ Quốc Chẩn vẫn vô cùng dửng dưng, như thể cậu ta vừa mới nói một câu vô thưởng vô phạt. Cậu ngửa cổ uống cạn bát rượu, dùng cổ tay quẹt qua khoé miệng rồi lại rót đầy thêm một bát. Dường như... Trần Quốc Chẩn biết rõ tôi không thể trả lời câu hỏi này, mục đích của cậu chỉ là dò xét thái độ của tôi.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi cảnh bản thân mình khoác lên bộ trang phục lộng lẫy của phi tần, tóc vấn rẻ quạt, miệng tô son thắm. Và đặc biệt là... trở thành một người bị bốn bức tường cao vời vợi vây quanh, ngóng trông từ sáng tinh mơ tới khi trăng treo giữa trời mà vẫn chẳng thấy bước chân hoàng đế ghé thăm.

"Xem ra anh trai ta vẫn chưa hoàn toàn có được tình cảm của cô, nhỉ?"

"Vương nói sao?" Một lời đánh thức cơn mơ, tôi nhận ra mình đã thất thần mất một lúc lâu.

"Cô định làm thế nào với cậu con trai nhà họ Đỗ kia?" Ánh mắt Trần Quốc Chẩn hướng đến bát rượu đã vơi nửa trên tay tôi, hất hàm tỏ ý.

Tôi máy móc nhấp một ngụm, chỉ thấy nhạt nhẽo như nước lã. "... Khi nãy... vương nghe thấy hết rồi?"

Cậu ta gật đầu: "Ta không cố tình nghe lén đâu, tại đến đúng lúc thôi."

"Chuyện này... xin vương giữ kín cho... Mà dù sao tôi cũng không đồng ý với cậu Huân..." Tôi ấp úng.

"Không hay là chưa? Ta thấy rõ cô đã tỏ ra do dự khi Đỗ.. ờ Nguyên Huân bày tỏ. Nghe ta nói này, ta không cần biết giữa mấy người có khúc mắc gì... nhưng một khi cô đã lựa chọn anh trai ta thì chớ nên tơ tưởng đến người khác." Giọng điệu Trần Quốc Chẩn vẫn rất nhẹ nhàng, giống như đang nhắc nhở, không hề có ý đe doạ.

Tôi nhíu mày, đáp lại: "Vương nói hơi quá rồi đấy. Tôi tự biết giới hạn của mình."

Mi mắt cậu ta chẳng buồn nhấc vậy mà khoé miệng lại hơi ánh lên nụ cười, xem chừng cũng khá hài lòng với câu trả lời của tôi.

"Tâm này... Hẳn là chờ đợi rất mệt mỏi nhỉ?" Trần Quốc Chẩn lơ đãng cất lời, khẽ thở dài một hơi.

Tôi biết vị Huệ Vũ vương này đang nói về điều gì. Nếu cậu ta biết được tôi gần như không bao giờ nghĩ đến nó, thậm chí còn tránh như tránh tà thì hẳn sẽ thất vọng lắm.

Quốc Chẩn khẽ ho một tiếng gượng gạo, biểu cảm cứng đờ, kỳ quặc tới mức khiến tôi muốn cười to một trận. Tôi học theo cậu ta, hắng giọng để che giấu sự thất thố của bản thân rồi nghiêng đầu đấu mắt với Quốc Chẩn, quyết không tránh né ánh nhìn.

Không lẽ cậu ta mong muốn tôi phải nước mắt ngắn dài, kể lể tâm sự về sự đớn đau khi mãi chưa được tiến cung?

"Ờ thì nhân đây ta cũng muốn nói thay anh trai vài câu." Quốc Chẩn nở một nụ cười như được đắp lên từ xi măng. "Như nào nhỉ, ừm, Quan gia vẫn còn vài việc muốn xử lý, đến ngày mọi thứ ổn thoả rồi thì nhất định sẽ gióng trống khua chiêng tới đón cô..."

Cậu ta bị cái nhìn chằm chằm của tôi doạ cho nhảy dựng, lập tức ngậm chặt miệng, mãi sau mới ấp úng lên tiếng: "Đừng có nhìn ta kiểu đó nữa, ta chỉ biết sơ sơ mà thôi. Cô hỏi cái gì ta cũng không biết đâu..."

Tôi nhàn nhạt lắc đầu: "Tôi không muốn hỏi gì cả."

Vậy là cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Mối quan hệ giữa tôi và Trần Quốc Chẩn không được coi là thân thiết, gần như lần nào gặp nhau cũng to tiếng qua lại, thậm chí khiến đối phương tức điên. Tuy nhiên, nghĩ kỹ một chút thì tôi lại thấy đây không phải là vấn đề, còn có vài phần giống với tôi và em trai Đoàn Nhữ Hài: Độc mồm độc độc miệng nhưng không hề có ý làm tổn thương nhau.

Đến hôm nay nghe Trần Quốc Chẩn cảnh cáo thay cho anh trai, càng khẳng định câu nói ngày ấy của cậu ta, rằng "Khi nào ta mới được gọi cô là chị dâu đây?" hoàn toàn không phải đùa cợt.

Sau mấy tuần rượu, cả tôi và Trần Quốc Chẩn đều đã ngà ngà say, mặt mũi cậu ta đỏ bừng, không khác gì đứa nít ranh. Trần Quốc Chẩn im lặng, tôi chẳng thèm lên tiếng, mặc kệ không khí giữa đôi bên ngày càng gượng gạo.

Hay là đến lúc đuổi khách rồi nhỉ?

Vốn tôi định để Trần Quốc Chẩn chờ Đông Ly về, nhưng với bộ dạng nhậu nhẹt nhếch nhác của lúc này thì chắc là thôi đi.

"Này!" Cậu ta quay đầu một cách đột ngột, lớn tiếng gọi tôi. "Cô thì có gì đặc biệt?"

Vừa mới nghĩ tốt cho một tí mà đã muốn gây sự rồi.

Tôi híp mắt lườm Trần Quốc Chẩn, nghe tiếng cậu ta nói tiếp: "Ý ta là... vì sao cô lại biết về những thứ... ừm... kỳ quặc? Ví như ngày ấy ta đến hỏi cô về trò đánh bạc... tên gì ấy nhỉ...?"

"Ma sói?"

"Ờ." Cả người Quốc Chẩn chao đảo. "Tên gì mà nghe phát khiếp thế. Ừm, trước đó ta không hiểu cho lắm về nó, Quan gia nghe xong liền bảo ta tới tìm cô, khả năng cao là cô có thể giải đáp giúp ta."

Với thái độ của cậu ta thì có lẽ Trần Quốc Chẩn hoàn toàn không hay biết về việc tôi chính là cô gái kỳ lạ mà Thượng hoàng và Quan gia từng gặp gỡ ở Tức Mặc. Tốt nhất tôi cứ nên ngậm chặt cái miệng lại.

Trần Quốc Chẩn nói: "Cô đừng lo. Quan gia lệnh cho ta không được hỏi những cái ngoài lề, ta chỉ... vui miệng thế thôi."

"Tạ ơn vương đã thấu hiểu." Tôi thở dài. "Vậy... vụ ma sói khi ấy sao rồi?"

Cậu ta nâng hũ rượu bên tai, lắc lắc vài cái rồi đổ nốt ra bát của mình, đoạn đáp: "Dở dang lắm. Ta mua chuộc được vài người nhưng chỉ nắm được chút ít manh mối, cả đám... không biến mất thì cũng chết cả rồi. Chúng nó ranh như ma, hoặc cũng có thể ta chỉ tìm được mấy kẻ vô dụng. Chẹp chẹp..."

"Cụ thể là sao ạ?" Tôi rướn người, tỏ ra ngoan ngoãn nhất có thể, thầm mong Trần Quốc Chẩn sẽ tiết lộ mọi thứ mà cậu ta biết cho mình.

"Hình thức đánh bạc này vô cùng quỷ quái. Những gì cô sắp nghe hoàn toàn là ý kiến chủ quan, do ta và Quan gia suy đoán mà ra, tạm thời đừng ý kiến gì nhé. Được rồi, bắt đầu từ đâu nhỉ..." Quốc Chẩn xoa xoa cằm, sử dụng cái đầu nửa tỉnh nửa say mà nghĩ ngợi. "Tất cả những người tham gia đánh bạc đều là kẻ có tiền hoặc có quyền, không làm quan trong triều thì cũng là thương nhân. Vấn đề là đám người này không trực tiếp chơi... ma sói mà sẽ cử một gia nhân nhập vai thay mình. Họ sẽ ngồi phía sau rèm lụa hoặc tại một nơi cao, quan sát gia nhân ồn ào tranh đấu. Kết quả, phe thua cuộc phải cống tiền cho phe thắng, ngoài ra gia nhân đấu thua cũng sẽ bị đánh đập tra tấn cho đến chết."

Tôi sửng sốt: "Tức... tức là mấy kẻ đó không chỉ cược tiền..."

"Phải." Trần Quốc Chẩn nặng nề gật đầu. "Chúng cược trên mạng sống của người khác."

"Khốn nạn!" Tôi thốt lên.

Cậu ta thở dài: "Rất rõ ràng, tiền không phải mục đích cuối cùng. Chúng chỉ sung sướng khi thấy những kẻ thấp kém hơn mình phải tìm mọi cách bảo vệ mạng sống, sau đó khóc lóc xin tha mạng mà thôi."

Trong khoảnh khắc, một vài thông tin cũ chợt ùa đến, kết nối với những dữ liệu mà Trần Quốc Chẩn vừa cung cấp cho tôi. Xác người ở ven sông, gã người thượng mình đầy thương tích tôi từng bắt gặp ở ngõ nhỏ vài hôm trước... có lẽ nào đều đã từng tham gia chơi ma sói?

"Thôi, ta phải về phủ đây." Quốc Chẩn uống nốt chút rượu còn sót lại, đứng dậy vươn vai, giọng điệu lười nhác.

Chưa đi được mấy bước thì cậu ta quay đầu, khẽ cười: "Cô biết là ta chưa bao giờ say đến mức nói năng không biết giới hạn chứ?"

Nghĩ tôi là Tề Thiên Đại Thánh, thần thông quảng đại tới mức đọc được suy nghĩ của người khác đấy à?

"Quan gia vốn muốn giấu cô chuyện này, không muốn cô lo lắng. Nhưng ta có cảm giác... sớm muộn gì cô cũng biết, thôi thì cứ nói hết một lượt. Nếu giúp được gì cho ta thì cứ cho Đông Ly đến báo tin nhé!"

Lại còn cướp lời của tôi nữa, trần đời có ai đề xuất kẻ khác giúp mình như vậy không?

Trần Quốc Chẩn nháy mắt với tôi một cái, khẽ nhún chân lấy đà rồi nhảy lên bờ tường.

Người biến mất sau ráng chiều mới phai, giữa nơi ánh sáng nhạt nhoà, tôi mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể.

Là bất an, không nỡ, hay là bất cứ thứ gì.

Nó đã ở đây từ rất lâu, chưa từng rời bỏ.

...

Đã quá nửa đêm từ lâu, mưa vẫn tuôn xối xả, ào ào như thác đổ.

Sấm rền đánh động cả màn đêm, tôi cựa mình, xoay đầu nhìn về phía khe cửa, trông rõ bóng cây lá nghiêng ngả dữ dội.

Quân Trì là Dạ Hành.

Khi nhận ra hình xăm của Đông Ly trùng khớp với họa tiết trên vai Quân Trì, dòng cảm xúc trong tôi trở nên hỗn độn.

Trần Thuyên và Quân Trì, kẻ xướng người hoạ, lừa gạt tôi. Đây là suy nghĩ đầu tiên.

Sau đó, tôi nhớ về lần gặp đầu tiên giữa Trần Thuyên, tôi và Quân Trì, trên thuyền lớn ngược dòng tới lộ Bắc Giang. Khi ấy Trần Thuyên không có biểu hiện gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng hề quan tâm tới những người xung quanh.

Còn Quân Trì thì sao nhỉ? Nếu trí nhớ của tôi chính xác, Quân Trì là người tiếp cận tôi trước tiên. Tôi và anh ta nói vài câu với nhau, rồi từ ấy không còn tương tác hay tiếp xúc gì nữa. Cho đến lúc gặp nhau ở kinh thành Thăng Long...

Vì sao việc Quân Trì là Dạ Hành lại được giấu kín, đến mức cả Đông Ly cũng không hay?

Trần Thuyên đã từng dặn dò tôi phải cẩn thận Quân Trì, rằng anh ta rất đáng ngờ. Thế nhưng rõ ràng Quân Trì thuộc Dạ Hành, là thuộc hạ của Trần Thuyên... Rốt cuộc anh nhắc nhở tôi không được đến gần Quân Trì là vì cớ gì?

Mưa xô gió quật, cánh cửa sổ chỉ được cài then một nửa rung lên bần bật, như muốn mở toang ra. Tôi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng quyết tâm ngồi dậy lật chăn, mệt mỏi lê bước đến bên khung cửa rồi vươn tay chỉnh lại then cài.

Lại một tiếng sấm dội thẳng vào màng nhĩ, toàn thân tôi nổi đầy gai ốc, tim đập dồn dập.

"Niệm Tâm... hãy kiên nhẫn, chờ ta thêm một thời gian nữa..."

Đầu ngón tay chạm vào lớp gỗ sần sùi trên cánh cửa, bên tai tôi lại văng vẳng lời Trần Thuyên từng nói. Con dao găm anh từng tặng vẫn nằm dưới gối, mỗi khi tôi ra ngoài cũng đều mang nó đi theo.

Bỗng nhiên mọi mưa tuôn gió quật phía ngoài kia cũng chẳng khiến tôi phải bận tâm nữa.

Tôi quay trở lại bên giường, lần mò trong bóng tối tìm con dao rồi nắm chặt nó trong tay.

Nếu đã muốn tỏ ra vô tâm, thà rằng cứ mặc kệ đến tận cùng.

Tôi biết rõ tính mình xốc nổi, lúc nào cũng quyết định mọi chuyện theo cảm tính. Bởi vậy, suốt nhiều năm qua tôi mới có thể ở cạnh Trần Thuyên nhưng đồng thời lại tìm mọi cách, cố tình tránh né tương lai của hai chúng tôi.

Đến với triều đại này là vì tôi bất cẩn sơ ý hay do trời đất an bài, dù là nguyên do nào thì tôi cũng không thể thay đổi. Chỉ là dạo gần đây, trong lòng tôi luôn thường trực một cảm giác mơ hồ rằng mình đang tiến đến rất gần nó - lý do mà tôi có mặt tại Đại Việt của bảy trăm năm về trước.

"Thiên địa do đàn chỉ,

Sơn xuyên đằng thấu thanh." [1]

Đã như vậy... Tôi cũng chẳng muốn bản thân mình quẩn quanh mãi trong đống suy nghĩ tiêu cực mệt mỏi làm gì.

Trần Thuyên là hoàng đế, lại vô cùng có nguyên tắc. Tôi tin rằng mọi quyết định của anh đều có nguyên do, cho dù nó có liên quan tới tôi đi chăng nữa...

...

Từ miệng Thiều Nghiêu và mấy người làm hay tám chuyện, tôi nghe được những lời đồn đại trên phố về chính bản thân mình.

Cũng chẳng có gì kỳ lạ khi mà cứ vài lần một tháng, Trần Quốc Chẩn và Đỗ Nguyên Huân lại thay phiên nhau ghé chơi phủ họ Đoàn.

Hai người tưởng chừng không có gì liên quan nhưng cách hành xử lại giống nhau vô cùng tận. Ví như Đỗ Nguyên Huân miệng thì lấy cớ tìm em trai Nhữ Hài ngâm thơ vịnh chữ, ấy vậy mà chưa ngày nào quên mang theo một bó hoa nở rộ đặt trước cửa phòng tôi.

Trước ánh nhìn của đám gia nhân trong phủ, hắn ta chỉ cười hề hề, thản nhiên bảo: "Tiện tay nhặt ở vệ đường."

Nếu hôm nào lỡ gặp mặt nhau, Đỗ Nguyên Huân nhất định sẽ bám riết lấy tôi không rời. Hắn sẽ nói không ngừng nghỉ, chỉ hận chẳng thể lôi hết tất cả những mẩu chuyện trong xó xỉnh nhà họ Đỗ của hắn ra mà kể lể.

Dáng vẻ này của Nguyên Huân không khác gì tôi khi ở bên Trần Thuyên, muốn được nói anh nghe về ngày hôm nay của mình, rằng mình đã ăn món gì, gặp những chuyện ra sao.

Chuyện trò không dứt là vậy nhưng mỗi khi tôi cố gắng chuyển chủ đề về mối quan hệ giữa tôi và hắn thì Đỗ Nguyên Huân lại làm như có việc đột xuất, lập tức xách quần chạy biến.

Qua vài lần lặp đi lặp lại như thế, tôi đành mặc kệ tất thảy, dần dà càng lười tỏ thái độ.

Nhân vật thứ hai hay xuất hiện tại phủ họ Đoàn là Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn. Mỗi khi vô tình gặp Đỗ Nguyên Huân, cậu ta chưa bao giờ giấu diếm thành kiến của mình hắn, có lẽ là vì muốn thay mặt cho anh trai hoặc bởi nguyên do riêng tư nào đó mà tôi không biết.

Có một lần Đỗ Nguyên Huân kéo Huệ Vũ Quốc Chẩn ngồi xổm ở góc vườn thì thầm to nhỏ, về sau thì hai người không bao giờ chạm mặt tại phủ nhà tôi nữa.

Nhân lúc Đông Ly đi pha trà, Trần Quốc Chẩn rung đùi tuyên bố: "Cạnh tranh công bằng, ta không còn gì để nói."

Suýt chút nữa là tôi đã ngã từ trên chõng xuống đất. Lại còn cạnh tranh công bằng? Tư tưởng hiện đại thế?

Quốc Chẩn miệng thì bảo vậy nhưng vẫn không quên lườm tôi một cái thật cháy, dùng sóng não truyền tới một lời cảnh cáo: "Cô mà dám làm chuyện có lỗi với anh trai ta thì đừng mong Huệ Vũ này khách khí."

Không khó để thấy Đỗ Nguyên Huân và Trần Quốc Chẩn đã đạt được một loại "hiệp định" nào đó. Huệ Vũ không ngăn cấm Đỗ Nguyên Huân đến phủ họ Đoàn, còn Đỗ Nguyên Huân... có lẽ đã dạy cho Trần Quốc Chẩn cái gọi là: Nhất cự li, nhì tốc độ.

Giống như Đỗ Nguyên Huân đối với tôi, Huệ Vũ Quốc Chẩn muốn tạo cho Đông Ly nhà tôi đôi chút "thói quen nhận diện". Không cần dồn dập, không cần quà cáp đắt đỏ, cứ ba - năm ngày lại xuất hiện một lần. Về lâu về dài, trong Đông Ly chắc chắn sẽ hình thành cảm giác mong chờ Trần Quốc Chẩn ghé chơi, tựa như một thói quen khó bỏ.

Song song với đó, cậu ta thể hiện sự quan tâm đúng mực, bày tỏ tâm ý của mình một cách tinh tế... mỗi thứ một chút, chẳng mấy mà khiến cô gái nhỏ của tôi xiêu lòng.

Tiếc rằng đó chỉ là lý thuyết.

Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn không hề mang phong thái của một vị đại vương đã có vợ con thiếp thất, trái lại càng giống với thanh niên mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng cầm tay con gái.

Tôi bị Quốc Chẩn lôi ra làm bình phong, cùng cậu ta giả đò bàn luận chuyện thiên hạ bốn phương. Trước hết lờ đi ánh mắt ngại ngùng của Trần Quốc Chẩn, sau vô tình hữu ý tạo cơ hội trò chuyện giữa hai người.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, trước giờ Đông Ly bị tôi ảnh hưởng nên cũng có vài phần hơi thoải mái quá đà trước mặt Trần Quốc Chẩn. Khả năng cao là cậu Huệ Vũ này say nắng nụ cười mỹ nhân, hoang tưởng Đông Ly có tình ý với mình nên bất tri bất giác để tâm con bé nhiều hơn mấy kẻ gia nhân thông thường.

Thương cho Trần Quốc Chẩn, em gái Đông Ly đang trong giai đoạn thất tình nên tạm thời mất đi sự vui vẻ vốn có, trên mặt luôn duy trì sự lạnh nhạt. Việc này khiến cho Trần Quốc Chẩn đã mấy lần chùn bước, đến lúc ấy tôi sẽ lại chống cằm lên tay, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mưa dầm thấm lâu, đừng quên!"

Về chuyện xảy ra với Thành An vào ngày hôm đó, Đông Ly vẫn chưa từng tiết lộ với tôi một lời. Trước giờ con bé luôn mang tiếng "phổi bò", gần như chuyện gì cũng có thể to nhỏ với tôi mà không giấu diếm. Đến lần này lại nhất quyết chịu đựng lâu đến thế, e là trái tim đã bị xé nát thành ngàn mảnh, phải rất lâu nữa mới có thể hồi phục.

...

Gần cuối thu, khí trời tương đối dễ chịu, thổi vào lòng người những cơn gió mát lành.

Thời tiết càng êm ả, tôi lại càng lười biếng.

Tôi vô cùng yêu thích những ngày nắng nhạt như hôm nay, mây tràn khắp bầu trời, keo kiệt buông vài tia sáng rơi xuống nhân gian.

Đông Ly đã ra phố tìm hiểu vụ nhang Hoàng Vân, cứ lén lút điều tra như thế nên mấy tháng ròng mà vẫn chưa có được thông tin hữu ích nào.

Chuyện riêng của phủ họ Đoàn vốn dĩ phải tự mình hành động, chỉ có điều, xét lên xét xuống thì chỉ có mình Đông Ly là đủ năng lực để lăn lộn bên ngoài, dù là tôi hay Đoàn Nhữ Hài cũng chỉ có thể sử dụng cái đầu, tay chân hoàn toàn vô dụng. Dĩ nhiên là tôi cũng từng nhắc nhở Đông Ly đi tìm Dạ Hành nhờ giúp đỡ và nhận được lời đồng ý. Tiếc là nhân lực có hạn, gần mười vị Dạ Hành đều có nhiệm vụ riêng, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có nữa là trợ giúp.

Tôi tự nhận thấy bản thân thường dính xui xẻo đúng lúc, bởi vậy khi không quá cần thiết thì tôi sẽ để Đông Ly ra ngoài một mình, đổi lại sự biếng nhác nằm ườn trên chõng tre, chẳng màng tới chuyện bên ngoài.

Ngày nào cũng thế, nếu không phải đối phó với Trần Quốc Chẩn và Đỗ Nguyên Huân, tôi sẽ dành buổi sáng để bồi đắp tình cảm gia đình với hai đứa cháu nhỏ rồi ngủ trưa một giấc, chiều lại mò ra vườn ngắm trời ngắm cây.

Tôi dần quen với việc vài tháng Trần Thuyên mới tới thăm một lần, bụng dạ không còn khó chịu bực tức nữa. Một khi đã lựa chọn trở thành người bên cạnh hoàng đế thì đương nhiên cái đầu cũng phải nghĩ thoáng hơn, cau mày bặm môi cho lắm vào để rồi mặt đầy nếp nhăn, vừa già vừa xấu xí.

Miên man nghĩ ngợi, gió nhẹ vờn quanh, chẳng mấy chốc mà hai mí mắt trở nên nặng nề, cơn buồn ngủ từng bước xâm chiếm toàn bộ ý thức.

Ánh mặt trời từ khoảng không cao thẳm chiếu rọi, xuyên qua tán lá liền biến thành những chùm hoa nắng óng ả, nhảy nhót trước tầm mắt.

Tôi nửa tỉnh nửa mê, giấc nồng cũng không ập đến như đã tưởng, chỉ mơ mơ màng màng nằm yên một chỗ.

Một lát sau, thứ ánh sáng rung rinh dần nhạt đi, có lẽ mây mù đã che kín vầng dương rực rỡ. Đây chính là thời điểm thích hợp để đánh một giấc cho đến tối mịt, tôi vẫn nhắm nguyên hai mắt, khẽ kêu lên "Yes!" một tiếng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau.

Không biết đã qua bao lâu, tôi cựa mình đổi tư thế nằm, cả người giật thót một cái. Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải.

Theo bản năng, tôi mở trừng hai mắt, cố gắng dùng lực hất tay một cái thật mạnh.

"Ối!" Tiếng kêu khe khẽ vang lên, tia nắng lóng lánh một lần nữa chiếu thẳng vào mắt tôi. Thì ra trời vẫn sáng rõ.

"... Quan gia?" Tâm tình thảng thốt, tôi vội vã chống tay ngồi dậy.

Không biết Trần Thuyên tới từ khi nào, còn đỡ tôi gối đầu lên chân anh, dịu dàng đến mức dù tôi ngủ không sâu cũng chưa từng phát giác. Bàn tay giơ lên cao, anh giúp tôi che đi vạt ánh sáng từ trời cao, giấc ngủ thêm yên lành.

Trần Thuyên mỉm cười, thu chân lên xếp bằng, từ đầu đến cuối nhìn tôi không chớp mắt.

Vừa mới thức giấc nên hẳn diện mạo của tôi vô cùng khó coi, vừa nhặt dây lụa rơi trên chõng, tôi vừa cười hì hì: "Quan gia đến lâu chưa ạ?"

Đâu phải tôi không hề mong muốn được gặp Trần Thuyên, chỉ là cái cách anh đột ngột xuất hiện như thế này lại khiến tôi hơi hoảng sợ.

Luống cuống hồi lâu mà tôi vẫn chưa buộc được tóc, Trần Thuyên khẽ rướn người, nhẹ nhàng kéo dây lụa sang tay anh rồi thay tôi cuốn từng vòng. Cử chỉ tuy không lưu loát nhưng đã giúp tôi buộc gọn phần tóc phía sau lại, bớt đi cảnh đầu tóc loà xoà.

Tôi xoay người lại đối diện Trần Thuyên, anh liền nắm lấy tay, nâng niu hết mực: "Nàng có thói quen ngủ ngày từ khi nào thế?"

"Trời mát quá, không ngủ thì phí lắm ạ." Tôi chun mũi phản bác, ngủ ngày thì có gì xấu chứ?

"Đúng nhỉ." Trần Thuyên khẽ than, hai mi mắt nhắm hờ đón gió.

Toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt vào Trần Thuyên, không nhận ra nắng vừa tắt, khoảng không thăm thẳm khoác lên mình một dải xám tro, nặng nề đắng chát.

Hoàng hôn của những ngày cuối cùng của mùa thu bao giờ cũng buồn như thế. Trần Thuyên thu gọn bầu trời vào trong tầm mắt, còn tôi chỉ mải ngắm nhìn anh.

Chẳng suy chẳng nghĩ, tôi vươn tay tới đối diện lướt qua gò má, nhẹ nhàng di chuyển rồi chạm tới vành tai nơi anh. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được đầu ngón tay bị hẫng một cái, dấu vết không quá nhỏ nhưng nhìn qua thì khó có thể để ý, chẳng trách tôi chưa bao giờ nhận ra.

Trần Thuyên như biết được băn khoăn của tôi, lập tức nắm lấy tay tôi kéo xuống, đoạn bảo: "Trên tai ta có một vết sẹo."

Sẹo ở tai ư? Cũng lạ quá nha.

"Quan gia bị sao thế ạ?"

Anh liền bày ra bộ dáng muốn ôm tôi vào lòng, cất giọng u buồn: "Hẳn là nàng chưa quên sáu năm trước đã từng đỡ hộ ta một mũi tên. Chính mũi tên ấy trước khi đâm vào vai nàng đã sượt qua vành tai của ta, tạo nên vết sẹo ngày hôm nay."

Giọng Trần Thuyên vừa trầm ổn an định, lại dịu dàng tựa khói sóng giữa bể khơi. Nghe anh nhắc tới chuyện cũ của sáu năm trước, nhất thời tôi chỉ thấy mình như lạc vào giấc mộng.

Tính ra, sáu năm đã trôi qua nhưng thời gian thực tế tôi sống tại Đại Việt chỉ có ba năm. Một nửa còn lại, thân thể Đoàn Niệm Tâm hôn mê bất tỉnh, hồn phách của tôi trở về với Thế kỷ hai mốt.

Đã sáu năm, biết bao nhiêu biến cố xảy đến, từng có lúc hung hiểm, từng có khi mệt nhoài. Bỗng nhiên tôi cảm thấy hiện tại được ngồi dưới bầu trời của thành Thăng Long, tùy ý cười đùa với Trần Thuyên chính là hạnh phúc.

"Em luôn ghi nhớ." Rất lâu sau tôi mới khẽ khàng đáp lại Trần Thuyên.

Mũi tên ngày ấy đã gắn kết tôi và chàng trai mang tên "Trần Thanh", từng bước đưa tôi trở về với cậu thái tử mười ba tuổi trong quá khứ.

Có lẽ ở một nơi nào đó, trên những đụn mây bồng bềnh trôi nổi, Nguyệt Hạ Lão Nhân đang mỉm cười đắc ý sau khi nối duyên cho hai kẻ phàm trần cách nhau tới bảy trăm năm lịch sử. [2]

Chỉ không biết mối duyên này rồi sẽ kết trái hay chỉ nở hoa rồi lụi tàn đây?

"Nàng nghĩ gì mà tập trung thế?" Trần Thuyên lay lay vai tôi mấy cái. "Mà nàng ngủ dưới nắng lâu quá, mặt mũi vẫn đỏ bừng đây này."

Anh áp hai tay vào má tôi, một cảm giác mát lạnh truyền tới tận sâu đáy tim. Ấy vậy mà tôi không những không tỉnh táo hơn, trái lại còn thấy tâm trí bay dần lên, muốn chạm đến từng đường vân của tịch dương sắp tàn.

Tiến lại gần hơn, hương trà thêm vấn vít.

Trần Thuyên ngồi trước mặt tôi mà như tại chân trời góc bể, vừa xa xôi, vừa gần gũi. Hoàng hôn nghiêng bóng, chạm khắc nơi sống mũi, kéo nụ cười bên khoé môi thêm nồng nàn.

Tôi từ từ vươn người tới, nửa quỳ nửa ngồi, vòng tay ôm lấy cổ anh. Biểu cảm Trần Thuyên vẫn bình thản nhưng tôi cảm nhận rõ lồng ngực phập phồng nơi anh, biết được anh đang căng thẳng không kém gì bản thân mình.

Sâu thẳm trong mắt anh chỉ có tôi, mà tận đáy lòng tôi cũng chỉ có anh.

Vạn vật tĩnh lặng, gió ngừng thổi, thời gian đứng yên.

Nụ hôn rơi xuống cánh môi mềm, hơi thở đan xen tới quấn quít. Tôi không còn nghĩ nhiều nữa, toàn bộ sức lực đổ xuống người Trần Thuyên.

Một tay anh ôm lấy eo tôi, tay kia đỡ gáy. Đủ nâng niu, đủ yêu thương, đủ nhiệt thành. Tôi rất muốn chìm sâu trong khoảnh khắc này, thế gian xoay chuyển cũng chẳng thể khiến chúng tôi tách rời.

Thế mà đột ngột, trong đầu tôi bỗng nảy lên một suy nghĩ đáng chết: Nụ hôn đầu của hoàng đế Đại Việt cuối cùng cũng là của tôi rồi!

Chỉ có vậy thôi mà toàn thân ngứa ngáy phát điên, cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, đẩy Trần Thuyên ra rồi ôm miệng bật cười. Ánh mắt anh còn hơi mơ màng, biểu cảm trên mặt vẫn giữ nguyên sự ngạc nhiên xen lẫn hưởng thụ.

"Nàng..." Trần Thuyên vừa hé miệng, tôi đã cướp lời:

"Đây là cách thể hiện tình cảm ở quê em." Tôi búng tay rồi chỉ vào Trần Thuyên, không giấu nổi niềm vui sướng. "Dành riêng cho chàng đấy!" [3]

Giữa hai mày nhíu lại nhưng nhanh chóng giãn ra, Trần Thuyên vén sợi tóc buông lơi dưới trán tôi, thì thầm: "Quê hương của nàng... Nhưng có lẽ Nhữ Hài không biết đâu nhỉ?"

Anh chưa bao giờ quên rằng... tôi chính là Niệm Tâm mà anh từng gặp gỡ năm mười ba tuổi, và cô ấy... đến từ một nơi rất xa.

Trần Thuyên không chờ xác nhận từ phía tôi, nhanh chóng kéo tôi vào lòng. Sau khi giành lại quyền chủ động, chẳng mấy chốc anh đã mất đi sự rụt rè học hỏi của ban đầu, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Được! Phong thái hoàng đế là phải như thế! Trần Thuyên vô cùng thích thú với kiểu hôn đầy mới lạ này, một lúc lâu sau mới chịu buông tôi ra.

Trong khi tôi toàn thân mệt nhoài, chỉ biết thở hổn hển như bị rút cạn không khí thì anh thì ung dung ngồi đó, trên miệng vẫn vương nụ cười ranh mãnh, vô cùng khỏe khoắn.

Không chịu nổi sự đắc ý từ phía Trần Thuyên, tôi hít vào thở ra thêm mấy cái lấy tinh thần, đoạn giơ nắm đấm về phía anh: "Em nói cho Quan gia biết, cách em hôn chàng là một, là duy nhất! Quan gia không được... không được..."

... Không được hôn người khác như vậy. Câu nói nghẹn dưới cổ họng, tôi không thốt ra nổi.

Trần Thuyên gật gù: "Không vấn đề. Bờ môi này là của riêng nàng."

Bộ dáng vẫn vô cùng dễ ghét, tôi thu tay lại, làm động tác cắt qua cổ: "Nếu chàng dám phản bội lời hứa thì em sẽ..."

Đương nhiên, hành động này chỉ có tác dụng chọc cười Trần Thuyên. Tôi không hiểu vì sao tôi đang xấu hổ muốn chết mà anh lại có thể bình thản tới vậy.

Okay, phận dân đen tay không tấc sắt thì làm gì có khả năng hành thích hoàng đế.

Tôi nhắm mắt nói bừa: "Nếu không thì... thì... em sẽ hoàn toàn biến mất, dù cho chàng có lật tung từng tấc đất, hút cạn sông hồ khắp Đại Việt cũng không cách nào tìm được!"

Vừa dứt lời, ánh mắt Trần Thuyên lạnh đi, nụ cười phai tàn.

Dĩ nhiên là tôi không muốn chọc giận anh, vội vã đưa tay lên vả nhẹ vào miệng mình: "Phủi phui cái mồm, phủi phui cái mồm!"

"Không được nói mấy lời như vậy nữa." Trần Thuyên trầm giọng. Tôi vâng vâng dạ dạ, tỏ ra ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Nếu lúc này hôn thêm một cái thì chắc Trần Thuyên sẽ thoải mái trở lại thôi nhỉ? Tôi cân nhắc một lúc rồi quyết định để bản thân được nghỉ ngơi, đoạn đánh trống lảng sang quá trình điều tra về nhang Hoàng Vân với anh.

"Dạo gần đây Dạ Hành quả thực rất bận rộn." Trần Thuyên thở dài. "Nàng cứ để Đông Ly một mình thu thập thông tin trước, ta sẽ nghĩ cách."

Hay là bảo Quân Trì giúp chúng tôi một tay đi? Câu này tôi không dám nói ra miệng. Chỉ là đã vài tháng trôi qua mà chưa có tiến triển gì, bản thân tôi cũng biết hổ thẹn chứ.

Tôi chép miệng: "Em không rõ việc này có nhắm vào phủ họ Đoàn hay không nên chẳng dám công khai tìm hiểu. Nửa tháng trước mẹ em mới nhớ được chuyện cũ, biết được người mua đống nhang Hoàng Vân kia là Dư Nương. Thế mà đúng lúc Dư Nương xin nghỉ về thăm quê, có tức không cơ chứ? À, tính tình Dư Nương thế nào mà em lại không biết, em hoàn toàn không nghi ngờ gì bà, chỉ mong bà sớm quay lại để em có thêm manh mối thôi."

Ngưng một chút, tôi bổ sung: "Theo đúng lịch là mai ngày kia Dư Nương quay về rồi, nếu có thông tin gì mới thì em sẽ báo cho chàng."

Trần Thuyên ngồi lại thêm một lát, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi phần lớn chỉ xoay quanh mấy chuyện vụn vặt không đầu không đuôi. Đến khi trăng rọi ngọn cây anh mới luyến tiếc rời đi, có lẽ cũng bởi không biết trước quốc sự sắp tới ra sao, bao lâu nữa mới gặp lại.

Tôi nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa ngách, cảm giác nặng nề trong lòng bắt đầu len lỏi trở lại, thắt chặt tim gan.

...

Như đã hứa với Vân Phi, tối muộn ngày thứ hai là Dư Nương đã quay trở về phủ họ Đoàn. Tránh đêm dài lắm mộng, bảo Đông Ly sang dặn Dư Nương mấy câu, hẹn bà ngay sáng hôm sau phải đưa chúng tôi đi tìm mấy hàng nhang khói ở kinh thành.

Chỉ cách một đêm thôi mà tôi lo lắng mãi không ngủ nổi, tới gần sáng, vừa mới chợp mắt được một lát thì đã nghe tiếng Đông Ly đạp tung cửa xông vào.

Tôi vùi đầu vào chăn, ngao ngán kêu than: "Hay là em nói Dư Nương một canh giờ nữa hẵng đi."

"Cô cả, cô cả!" Đông Ly gào thét, lôi lôi kéo kéo tôi ngồi dậy.

"Gì mà như lửa bén mông thế?" Tôi bực bội nhìn sang mới thấy mặt mũi con bé trắng bệch, như cắt không một giọt máu.

Đông Ly nuốt nước bọt: "Thiều... Thiều Nghiêu chết rồi!"



[1] "Thiên địa do đàn chỉ,

Sơn xuyên đằng thấu thanh."

"Trời đất như tiếng búng tay

Non sông dằng dặc, một hai tiếng cười."

(Trích bài thơ "Thị đồ" - Tuệ Trung thượng sĩ.

Đoạn trên do Thường Yên dịch thô, tự ý chuyển ý nghĩa 2 chữ "thấu thanh" - vốn có nghĩa là một tiếng om sòm thành tiếng cười.)

[2] Nguyệt Hạ Lão Nhân (Ông lão dưới trăng): Nguyệt Lão

[3] Đùa cợt tí =)))))