Mãng Hoang Kỷ

Chương 1092



- Đúng vậy.

- Đúng.

Cả đám đại năng Kim giáp đều gật đầu, lúc trước vị tồn tại kia có thể đi trên con đường Tâm Kiếm thuật này đến đỉnh phong, lại trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân. Cũng không có nghĩa là Kỷ Ninh cũng có thể đi theo con đường này được. Bởi vì một kiếm này của Kỷ Ninh hiện tại cũng mới chỉ là nhập môn mà thôi.

- Mộc Hoa.

Chúa tể vĩ đại nhìn về phía Mộc Hoa cung chủ ở bên cạnh rồi nói.

- Chúa tể.

Mộc Hoa cung chủ cung kính đáp.

- Ngươi đi nhắc nhở tiểu gia hỏa này một chút.

Chúa tể vĩ đại phân phó:

- Tương lai khi hắn đi con đường thuộc về hắn, nhất định phải đem ảo diệu của Tâm lực và kiếm thuật kết hợp lại với nhau. Tốt nhất là có thể dung nhập vào bên trong! Đương nhiên đây cũng chỉ là một đề nghị mà thôi. Cuối cùng hắn cuối đi đường gì, như thế nào. Tất cả đều dựa vào chính bản thân hắn lựa chọn.

- Vâng.

Mộc Hoa cung chủ gật đầu.

Ánh mắt của Chúa tể vĩ đại có chút mơ hồ, nhẹ giọng cảm khái, nói:

- Lúc trước Tâm Kiếm Đế Quân ngang trời xuất thế, sau khi khiêu chiến ba vị chúa tể chúng ta rồi lập tức phiêu bạt lang thang, tới tận hiện tại vẫn không biết tung tích.

Mười hai vị đại năng Kim giáp ở bên cạnh hắn đều vểnh tai nghe hắn nói.

Quả thực Tâm Kiếm Đế Quân chính là một truyền kỳ, đó là một truyền kỳ có thực lực có lẽ có thể so sánh với một trong ba đại chúa tể! Bất quá hắn ta quật khởi quá nhanh, biến mất cũng quá nhanh. Ở hợp đạo Biên giới trước đó, cơ hồ hắn ta không có một chút thanh danh gì. Rất là điệu thấp, nghe nói luôn sinh sống ở bên trong một Hỗn Độn thế giới, có một cuộc sống rất là bình thường.

Sauk hi trở thành tứ bộ Đạo quân, bởi vì có chút ân oán cho nên từng có một trận liên tiếp chém giết với hơn hai mươi vị Đạo quân, dùng thực lực nghiền áp hủy diệt tất cả một tông môn to lớn. Khiến cho toàn bộ cương vực vô tận đều khiếp sợ không thôi. Từ đó hắn mới thành danh, cũng không bao lâu sau hắn đã Hợp Đạo thành công, trở thành Vĩnh Hằng.

Sau khi trở thành Vĩnh Hằng, hắn lại liên tiếp khiêu chiến từng vị Vĩnh Hằng Đế Quân, bách chiến bách thắng! Bất quá hắn chưa từng giết một tên Đế Quân nào cả.

Về sau hắn lại khiêu chiến ba đại chúa tể cổ xưa.

Ba đại chúa tể, từ vô số năm tháng cho tới bây giờ vẫn đang đứng ở trên đỉnh phong, không có ai có thể làm lay động được tới bọn hắn. Người ngoài cũng không biết tình cảnh chính thức khiêu chiến lúc trước. Lúc bọn hắn hỏi Tâm Kiếm Đế Quân, Tâm Kiếm Đế Quân chỉ nói câu:

- Ta đã thua.

Thế nhưng trong ba đại chúa tể, một vị chúa tể khác, cũng chính là vị Chúa tể vĩ đại Cổ Tu Hành giả kia lại nói một câu:

- Thực lực của hắn, đủ để so sánh được với chúng ta.

Chỉ bằng một câu nói kia...

Tâm Kiếm Đế Quân đã trở thành truyền kỳ! Tuy rằng hắn quật khởi cực nhanh. Thế nhưng sau khi khiêu chiến lại thích phiêu bạt lang thang, sau đó cũng biến mất không còn tung tích. Thế nhưng về sau tất cả đám Đại Năng đều cho rằng, Tâm Kiếm Đế Quân có lẽ chính là một vị Đế Quân gần với ba đại chúa tể nhất. Mà Tâm Kiếm thuật của hắn cũng rất là được tôn sùng. Đáng tiếc cho tới bây giờ hắn ta cũng không có đem kiếm thuật của mình hoàn toàn truyền thụ cho một vị đệ tử nào. Trước khi hắn phiêu bạt rời đi, hắn đã để lại một cuốn Tâm Kiếm thuật nguyên vẹn ở bên trong Đạo Minh.

Cuốn Tâm Kiếm thuật này chính là bảo bối của Đạo Minh, phần lớn thứ lưu truyền ở bên ngoài đều không trọn vẹn. Bản nguyên vẹn chính thức cũng chỉ có Đạo Minh có được mà thôi. Cho dù là thế lực lớn như Mang Nhai Quốc có trả một cái giá cực lớn thì cũng không có khả năng đổi được một bộ Tâm Kiếm thuật nguyên vẹn.

- Kiếm thuật của hắn, chỉ riêng ảo diệu của Kiếm Đạo cũng cực cao, thế nhưng kiếm thuật của một ít Đế Quân nghịch thiên có thể chém giết Đạo quân, ảo diệu Kiếm Đạo còn cao hơn so với hắn a.

Chúa tể vĩ đại cảm thán nói:

- Bất quá hắn rất lợi hại, lợi hại ở chỗ khiến cho Tu Hành giả Tâm lực và Tu Hành giả Thần Ma lưu cơ hồ có thể kết hợp hoàn mỹ lại với nhau, từ đó mới khiến cho uy lực có thể bạo tăng như vậy a.

- Vâng.

Mười hai đại năng Kim giáp cũng gật đầu đáp.

Theo lý thuyết, Tâm lực lưu, Luyện Khí lưu, Thần Ma lưu chính là những loại lưu phái hoàn toàn khác biệt với nhau.

Ví dụ như như Bối Tháp Lai Ách vậy. Lúc chiến đấu tối đa hắn cũng chỉ dựa vào một ít Huyễn thuật, hoặc là dựa vào hình chiếu của Tâm Chi Thế Giới để áp chế trói buộc địch nhân mà thôi. Tóm lại cũng chỉ dựa vào một ít thủ đoạn Tâm lực để phụ trợ. Về sau mới lại cận thân để chém giết!

Thế nhưng…

Tâm Kiếm Đế Quân thì lại khác, thần lực của hắn bộc phát thi triển thần thông. Một kiếm xuất ra, uy năng mênh mông, mà Tâm lực thì dùng hư ảo để ảnh hưởng tới hiện thực, tự nhiên Tâm lực có thể kết hợp với một kiếm này. Khiến cho Tâm lực, Thần Ma lưu kết hợp vô cùng hoàn mỹ vào một chỗ... Uy lực lập tức tăng lên một cách kinh người. Về sau mới được đám Đại Năng cho rằng là Đế Quân thực lực gần nhất với ba đại chúa tể.

...

Kiếm cung.

- Chúc mừng Bắc Minh sư huynh.

- Bắc Minh sư huynh được Kiếm Tháp thừa nhận, hôm nay đã là vị Kiếm Quân thứ bảy của Kiếm cung chúng ta a.

Tâm tình của Kỷ Ninh vô cùng tốt, cho nên cũng đáp lại lời nói của mọi người. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy ở biên giới Kiếm Tháp Lâm xuất hiện một đạo thân ảnh mặc Kim giáp.

- Mộc Hoa sư huynh?

Kỷ Ninh lập tức nhận ra người này.

- Bắc Minh, đi theo ta.

Mộc Hoa cung chủ truyền âm nói.

- Chư vị, cung chủ triệu tập. Xin thứ lỗi cho ta không tiếp được mọi người. Kỷ Ninh nói với đám Tu Hành giả ở bên cạnh, những tên Tu Hành giả kia cũng đã nhìn thấy Mộc Hoa cung chủ ở phía xa xa.

Rất nhanh.

Kỷ Ninh và Mộc Hoa cung chủ cùng nhau hành tẩu ở trong rừng núi.

- Bắc Minh, hôm nay ngươi đã được Kiếm Tháp thừa nhận, trở thành Kiếm Quân. Dựa theo quy củ... Ngươi có thể chọn một bảo vật không vượt quá trăm vạn phương Hỗn Độn linh dịch trong Thần Binh cốc.

Mộc Hoa cung chủ nói:

- Đây cũng là đối đãi đặc thù của Kiếm cung chúng ta đối với Kiếm Quân. Cũng chỉ có Kiếm Quân mới có phần chỗ tốt này mà thôi.

Hai mắt Kỷ Ninh sáng ngời, không vượt qua trăm vạn phương? Đây chính là thủ bút khá lớn a.

Cũng đúng, Kiếm Quân là tồn tại tùy thời có thể trở thành Đạo quân, mà một khi bọn họ đột phá đều không phải Đạo quân bình thường. Cho nên mới đáng để tài bồi.