Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 53: Anh yêu em



Trong khoảnh khắc hai người cứ như thế bất động nhìn nhau hồi lâu, Lăng Tử Quân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đặt cơ thể mềm mại của vợ cũ ở dưới thân.

Cặp mắt tràn đầy nhu tình của người đàn ông đó trong bóng đêm thâm trầm làm trái tim Nhan Lam đập nhanh đến mức bất thường, hơi thở nặng nề phả lên gò má càng khiến cô không kiềm được lo sợ mà trộm nuốt một ngụm nước bọt.

Mắt đối mắt, trong tâm trí lúc này chỉ tràn ngập hình bóng của đối phương. Nhất thời Nhan Lam đầu óc chạm mạch không biết nên phản ứng như thế nào nữa, bức bách nơi lồng ngực khiến cô hiện tại chỉ muốn nổ tung.

Lăng Tử Quân lại càng không biết đã lấy ở đâu ra dũng khí, anh đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp ở ngay trước mắt mình, trái tim đập lên loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, anh bây giờ hoàn toàn không thể khống chế được tình cảm ở trong lòng nữa rồi.

Một lần nữa cúi đầu, người đàn ông nọ lại khẽ hôn lên khóe môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua như cánh chuồn chuồn lướt nước vậy, thế nhưng lại để lại trong lòng mỗi người những cảm xúc xao động khác nhau.

“Tiểu Lam… Tiểu Lam…”

Người đàn ông nọ cứ vừa hôn rồi vừa gọi tên cô như thế.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ như sợ rằng không gọi thì cô sẽ biến mất, giống như một giấc mộng mà anh ấy đã vội vàng tỉnh giấc.

Bằng một cách rất dịu dàng thâm tình, thanh âm ngọt ngào đó của anh khiến trái tim Nhan Lam càng thêm đập nhanh dữ dội.

Tình ý nơi đáy mắt của người đàn ông ấy rõ ràng đến mức này, đâu phải cô không nhìn ra. Chỉ là cô giả mù không muốn đoái hoài, cô phải tận mắt nhìn anh ấy vì yêu mà khổ sở Nhan Lam mới hả dạ.

Lăng Tử Quân đã hôn thì như phát nghiện, đáy mắt anh đỏ ngầu lên vì kiềm nén dục vọng đang lớn dần. Trong phòng lúc này gió lạnh cũng không làm dịu lại được cơn say tình trong lòng anh.

Là một người đàn ông sinh lý bình thường, nhìn thấy người mình yêu ở ngay trước mặt như thế, mặc một thân váy ngủ đầy quyến rũ gợi cảm như vậy, nói anh không nảy sinh cảm giác thì chính là nói dối.

Nhưng anh không dám làm gì quá phận hơn ngoài việc hôn cô. Lăng Tử Quân rất sợ cô sẽ cho rằng anh sỗ sàng, anh không biết giữ liêm sỉ, sau đó sẽ chán ghét anh, sẽ hận anh đến chết. Hơn cả thế, anh rất sợ sẽ tổn thương Nhan Lam, anh không muốn bức ép cô, không muốn cô chịu thêm bất kỳ sự đau lòng nào nữa.

Thế nhưng quả thực Lăng Tử Quân không thể nhịn nổi nữa, nhìn cô ở ngay trước mắt như thế, anh thật sự rất khó cưỡng lại tình cảm của mình.

Từ tận sâu trong đáy lòng, anh rất nhớ Nhan Lam!

Hiện tại anh chỉ muốn siết chặt cô vào vòng tay không buông ra nữa, muốn xin cô hãy tha thứ cho anh, để anh được phép ở bên cạnh chăm sóc cô, muốn Nhan Lam cho cả anh và cô một cơ hội được ở bên nhau.

Anh muốn hôn cô thật sâu, muốn để cô tường tận cảm nhận được nhịp đập nơi trái tim anh.

Muốn nói cho Nhan Lam biết rằng… thật chất anh rất yêu cô.

Nhưng cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ cùng cô ấy, lúc này Lăng Tử Quân lại không biết nên nói từ đâu. Bởi lẽ anh đã từng thành khẩn nói ra một lần, nhưng cô ấy khi nãy lại thẳng thừng phớt lờ anh.

Một người đàn ông vốn dĩ kiệm lời như Lăng Tử Quân thật sự rất khổ sở, anh chỉ biết nhìn cô mãi mà không thể nói gì, cứ thế hai người lại rơi vào một vòng luẩn quẩn không thoát ra được.

“Tiểu Lam… em xinh đẹp quá.”

Bất giác Lăng Tử Quân khen ngợi người phụ nữ nằm trong lòng mình.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, trong bóng tối ẩn hiện hình ảnh người phụ nữ yêu kiều xinh đẹp mà anh đã yêu suốt 8 năm qua.

Nhan Lam nghe Lăng Tử Quân bỗng dưng khen mình thì bật cười, cô hỏi anh:

“Đến giờ anh mới nhận ra là em xinh đẹp sao?”

“Không có, vốn dĩ trước kia đã thấy em rất xinh đẹp rồi.”

“Trước kia? Trước kia là khi nào chứ. Không phải lúc kết hôn anh không thèm nhìn tới em sao?”

Câu hỏi mang chút cay nghiệt của Nhan Lam khiến Lăng Tử Quân cứng miệng không thể đáp lại.

Anh rất muốn nói thật ra anh vẫn luôn thấy Nhan Lam xinh đẹp từ khi anh vừa quen biết cô, khi đó anh chỉ mới là một chàng sinh viên 20 tuổi.

Nhưng đến cùng lại không nói được gì… ngậm ngùi một lúc lâu sau, Lăng Tử Quân cụp mắt không dám nhìn Nhan Lam nữa.

Phát hiện ra Lăng Tử Quân trầm tư, Nhan Lam thở dài một hơi.

Bấy giờ cô phát hiện cơ thể hai người dính sát nhau như vậy thực sự rất giống với đêm loạn say hai năm trước.

Nằm cùng nhau trên một chiếc giường trong suốt hai năm, tuy gần mặt cách lòng nhưng chí ít cô vẫn nhận ra được người chồng trên danh nghĩa này vẫn luôn có cảm giác với cô. Có thể trước kia anh không yêu cô, nhưng tiếp xúc cơ thể thân mật như thế này, nảy sinh phản ứng thật sự không có gì lạ.

Nếu như hiện tại anh đã nói anh muốn theo đuổi cô, lại luôn nhân cơ hội cô sơ hở một chút thì hôn trán hôn môi, làm trò vụng trộm…

“Có phải anh đang muốn làm gì đó với em không?”

Vậy nếu hỏi câu này, không biết Lăng Tử Quân sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

“…”

Lăng Tử Quân im lặng nhìn cô, yết hầu người nọ có chút trơn trượt, dục vọng lộ rõ trong ánh mắt. Thế nhưng anh vẫn dặn lòng không thể vượt qua ngưỡng cửa này.

Hít một hơi thật sâu căng tràn lồng ngực, Lăng Tử Quân cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, anh hơi nhích người sang một chút, rời khỏi cơ thể cô.

“Xin lỗi, có phải anh đã khiến em sợ không?” Lăng Tử Quân tự trách bản thân mình.

Đáy mắt anh lóe lên một tia đau buồn, dáng vẻ cô tịch của người đàn ông nọ thật sự đã khiến cho Nhan Lam bất lực. Thấy anh cử động, Nhan Lam cũng từ từ ngồi dậy.

Đột nhiên cô nói: “Có lẽ so với lời nói… anh thích hành động hơn nhỉ?”

Nói tới đây Nhan Lam chỉ khẽ cười một tiếng, không nhìn anh.

Nhan Lam cảm thấy Lăng Tử Quân chính là một con người nói ít làm nhiều, trước giờ có lẽ vẫn luôn là như vậy. Và cũng bởi vì tính cách này của anh đã như vô tình hay cố ý đẩy bọn họ vào một mối quan hệ phức tạp không thể nói rõ thành lời.

Bấy giờ Lăng Tử Quân vẫn còn chưa hoàn hồn, đèn phòng ngủ lại một lần nữa mở lên, lúc này hai người ngồi trên giường mắt đối mắt nhìn nhau.

“Sao anh không nói câu nào thế?”

Giọng nói của Nhan Lam có chút đanh lại, thực sự cô cũng không muốn mối quan hệ của hai người cứ dây dưa mãi không rõ như thế nữa, thẳng thắn với nhau một câu có lẽ sẽ tốt hơn.

Cô từ sớm đã biết Lăng Tử Quân là một con người rất kiệm lời ít nói, tính cách lại cỗ quái, cậy miệng anh nói được một câu muốn theo đuổi cô đã là khó khăn lắm rồi, nếu cô cứ im lặng làm giá nữa chắc có lẽ giữa bọn họ sẽ không đi đến kết cục nào cả.

Nói cho cùng cô cũng không biết là người ấy vì sao lại đổi tính đổi nết sau khi ly hôn như vậy, nhưng nếu anh ấy đã chính miệng nói nhớ cô, nói rằng muốn theo đuổi cô… Vậy mọi thứ cứ nên để thuận theo tự nhiên đi.

Có lẽ ông trời trớ trêu, để cô hạ quyết tâm buông tay rồi thì Lăng Tử Quân lại quay sang yêu cô.

“Anh nói gì đi chứ. Vì sao khi nãy anh lại hôn em?”

Nhan Lam nghiêm túc nhìn Lăng Tử Quân. Một câu đánh ngay vào trọng tâm mà không hề lòng vòng, đây chính là điểm mạnh của Nhan Lam. Cô một khi đã muốn thẳng thắn thì sẽ là như thế.

Lăng Tử Quân nhìn chằm chằm Nhan Lam một lúc lâu sau, rõ ràng khi ấy người chủ động hôn là anh, đáng lẽ Nhan Lam mới là người bối rối, nhưng không ngờ ngược lại là phái nam như anh đây phải ngượng ngùng.

“Anh xin lỗi vì đã hôn em.”

Thấp giọng nhận lỗi một tiếng, gương mặt của người đàn ông ấy phảng phất nét sầu não.

“Xin lỗi?” Nhan Lam không hiểu nhìn anh: “Sao anh lại xin lỗi chứ?”

Cô khẽ cười, gương mặt thản nhiên đến mức khiến đối phương nhìn vào còn phải e sợ:

“Làm bất cứ việc gì cũng đều phải có trách nhiệm với nó. Anh hôn em như thế… anh có biết nó mang ý nghĩa gì hay không?”

“Biết chứ, anh vẫn luôn biết.”

Hiếm khi mới thấy người đàn ông nọ trở nên khẩn trương như vậy, nuốt khan một ngụm, anh gấp gáp nắm lấy tay Nhan Lam, tuy miệng lưỡi không mấy ngọt ngào nhưng tình cảm chân thành từ tận sâu trong đáy lòng của Lăng Tử Quân, Nhan Lam có thể nghe ra được.

“Anh yêu em.”

Người đàn ông nọ tận lực đèn nén thanh âm sao cho dễ nghe nhất, thế nhưng khi lời này vừa thốt lên vẫn có thể nghe ra được sự thống khổ bất lực ở trong đó.

Giống như thể lời này khó khăn lắm anh mới nói ra được vậy.

“Yêu em…? Anh yêu em thật sao?”

“Phải, anh yêu em.”

Lăng Tử Quân lặp đi lặp lại câu nói này không biết bao nhiêu lần, có lẽ anh sợ anh sẽ lại mất cơ hội để được nói lời yêu này với cô.

Nhan Lam vẫn luôn rất hoài nghi về tình cảm này, bởi lẽ cô cứ cảm thấy nó mơ hồ mà khó lòng nắm bắt… Dẫu cho Lăng Tử Quân có nói trăm lần vạn lần, rào cản tình cảm giữa bọn họ mãi vẫn còn đó.

“Tử Quân, anh biết không, trước kia em vẫn luôn mong chúng ta có thể hạnh phúc vui vẻ như một cặp vợ chồng thực thụ.”

“…”

“Tiếc là thời gian hai năm lại bỏ lỡ đáng tiếc như vậy.”

Nụ cười chua chát nở trên môi, gương mặt thanh tú xinh đẹp thoáng nét phiền muộn khiến lòng anh thêm đau xót.

Nhan Lam nghẹn ngào, nói chuyện lại không nhìn anh: “Lúc em quyết tâm điền tờ đơn ly hôn, em đã nghĩ tình cảm của chúng ta đã chết rồi.”

Những lời tuyệt vọng này của Nhan Lam khiến Lăng Tử Quân thêm hoảng sợ. Càng nghe anh lại càng cảm thấy cánh cửa đằng xa sắp mở ra ánh sáng của anh đang dần dần khép lại, bóng tối vây quanh như muốn nuốt chửng anh. Nếu như anh không mau mau chạy tới, Lăng Tử Quân nghĩ anh sẽ hoàn toàn mất đi người phụ nữ mà anh yêu nhất.

“Chúng ta có thể làm lại từ đầu.” giọng Lăng Tử Quân như lạc đi, anh đau khổ nói: “Là anh sai, là anh đã làm khổ em. Là anh khi đó đã quá trọng sỉ diện, cái tôi của anh quá lớn!”

“Nhưng anh thực sự yêu em, lời này là sự thật, anh không hề nói dối.”

Anh kiên trì nói:

“Em cho anh một cơ hội được không? Cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em.”

Với sự thành khẩn này của anh thực sự đã khiến Nhan Lam cảm động.

Cô bất lực nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ ra sau hai năm chung sống vợ chồng rồi lại ly hôn, cuối cùng ngày giờ này cô mới được nghe câu nói yêu từ chính miệng anh thốt lên.

“Cơ hội… không phải là em không cho anh.”

Giọng cô nhỏ xíu: “Lúc em đồng ý cùng anh đi tới buổi họp mặt bạn bè, khi đó em đã nghĩ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên rồi.”

“Thật ra em không cảm thấy chắc chắn về tương lai. Trước kia em từng mơ mộng rất nhiều chuyện, nhưng sự thật lại không như ý muốn…”

“Nếu anh nói muốn theo đuổi em, em không có ý kiến gì cả, chỉ là em không thể cho anh một đáp án chính xác được.”

Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể nói trước, đúng là cô còn tình cảm với Lăng Tử Quân, nhưng nói đi nói lại cô vẫn còn sự tự trọng của bản thân mình. Hai năm ngu muội đã là quá đủ rồi…

Cô không phải là một con búp bê không có tri giác không có tình cảm, lúc cần thì bảo cô tới, lúc chán ghét thì đuổi cô đi.

Bây giờ Nhan Lam không muốn để bất kỳ ai, kể cả Lăng Tử Quân chi phối cuộc sống của cô nữa.

Từ trước đến nay cô vốn dĩ là một đóa hồng có gai kia mà, người khác sợ không dám chạm vào, nhưng luôn muốn dùng bao nhiêu tiền của mua về một bông hồng đẹp trưng trong lồng kín.

Giá trị của cô không tệ chút nào, chỉ là trước giờ cô tự hạ thấp bản thân mà thôi.

Hiện tại đã khác, nếu muốn theo đuổi cô, Nhan Lam không ngại. Nhưng phải xem người theo đuổi cô có bản lĩnh gì đã.