Mang Theo Nam Thê Bôn Khá Giả

Chương 4: Hộ sĩ là thứ gì



Edit: Aly

Ăn cơm xong, sắc trời đã đen, Mộc Cận dưới ánh nến làm một ít thêu phẩm, Bạch Cập ngồi trên giường, nhìn ánh nến đông đưa, không duyên cớ sinh ra một loại hảo thi vị năm tháng yên tĩnh.

Bạch Cập cũng không cảm thấy một người nam nhân cầm kim chỉ có cái gì kỳ lạ, ở thời đại không có nữ nhân này, địa vị ca nhi sắm vai tương đối nhược thế so với tiểu tử, huống chi những việc này nhất định phải có người làm.

Một phân tiền làm khó anh hùng hán, tất cả những lời nói hùng hồn đó đều là sau khi ít nhất có đủ cơm no mặc ấm, nếu không thể giải quyết vấn đề ấm no dưới tình huống đàm luận việc gì thì đại trượng phu này không nên làm, không làm được, không khỏi có chút buồn cười.

"Mộc Cận, ngươi ngồi lại đây chút." Bạch Cập nhìn thêu phẩm trong tay Mộc Cận, có lẽ, hắn có thể tại trên mặt trên viết một ít văn chương?

"?"

Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Mộc Cận, Bạch Cập đột nhiên cảm thấy bản thân chính là bà ngoại soái dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, mặc dù hắn cái gì cũng chưa làm đâu!

"Ta nghĩ đến một biện pháp kiếm tiền."

Mộc Cận ôm đồ dùng của bản thân đi đến mép giường, Bạch Cập đem những thêu phẩm đó của cậu xem qua từng cái, nhíu mày.

"Ở đây chỉ có các mẫu này thôi sao?"

Mộc Cận có chút bất mãn, các mẫu đó đều là tự cậu nghĩ ra được, so với các ca nhi khác thêu tốt hơn không biết biết bao nhiêu, cậu đều mang nó đến tú lâu của trấn trên để bán. Bạch Cập cư nhiên lại nói như vậy!

Xoay người đi đến góc tủ duy nhất trong phòng loay hoay một hồi, lấy ra một quyển sách màu vàng, bĩu môi đi đến mép giường, một phen nhét vào trong lòng ngực Bạch Cập.

Xem đi! Xem đi! Còn không đẹp như ta vẽ!

Bạch Cập nhìn bộ dáng thở phì phì của Mộc Cận, chỉ cảm thấy thật đáng yêu, nhịn rồi lại nhịn mới không đem móng vuốt của bản thân đặt lên trên đầu Mộc Cận, ngô, đầu tóc Mộc Cận vừa đen vừa bóng, xúc cảm thần kỳ, hẳn là rất không tồi.

Lắc đầu để rủ bỏ ý nghĩ không nên có trong đầu, Bạch Cập cầm lấy quyển sách trên tay, cũng minh bạch lý do tại sao Mộc Cận tức giận, đây là một quyển ký lục mẫu thêu phẩm thư, trong sách chỉ có một mẫu, cũng không có loại địa phương xuất sắc gì, so với bên dưới, những thứ Mộc Cận lấy ra đều tốt hơn rất nhiều rất nhiều.

"Có giấy bút không?" Bạch Cập nghĩ nghĩ "Ta sẽ vẽ cho ngươi một vài mẫu."

Mộc Cận nhìn bộ dáng tính trước kỹ càng của Bạch Cập, ma xui quỷ khiến lấy ra giấy bút mà bản thân cất giấu đã lâu, trước đây khi phụ thân và a cha còn sống, có đưa cậu đi đọc sách, a cha còn khen cậu thông minh kia mà, ha! Nghĩ chuyện này để làm gì, đều đã qua.

Nhìn vào bút lông, Bạch Cập chỉ muốn đỡ trán than nhẹ, mặc dù hắn có chút trình độ về thư pháp, nhưng đây là dùng bút lông để vẽ tranh, thực ra là một đại công trình khó khăn.

"Mộc Cận, đi lấy khối than củi đến."

Nhìn Mộc Cận bán tín bán nghi đi lấy than củi, Bạch Cập thử thử, ngạch. Chỉ có thể tạm dùng.

"Mộc Cận, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa." Trên tay không ngừng, nhìn dáng vẻ có hơi khẩn trương kia của Mộc Cận, Bạch Cập có chút buồn cười.

"Được." Tuy trên mặt Mộc Cận không hiện, nhưng trong lòng lại không cho rằng Bạch Cập có thể kể ra được câu chuyện xưa gì hay.

"Thật lâu thật lâu trước kia." Bạch Cập dừng lại, dường như mọi câu chuyện xưa đều mở đầu từ thật lâu thật lâu trước kia đi? "Có một người tên là Hướng Thượng Thụy, hắn sinh bệnh, đi xem đại phu, đại phu nói rằng yêu cầu hắn phải xét nghiệm nước tiểu, một người hộ sĩ đưa cho hắn một cái ly nho nhỏ, rồi cũng thu lấy đơn xét nghiệm của hắn, chữ viết của đại phu đều như rồng bay phượng múa, tiểu hộ sĩ lại là vừa đến, không quá quen thuộc, vừa cầm tờ đơn của Hướng Thượng Thụy đã kêu Hướng Thượng Đoan, kêu mấy lần nhưng không ai trả lời, khi nhóm người bệnh nhìn thấy hộ sĩ luôn kêu bọn họ hướng đầu về phía trước, liền đặt cái ly trong tay bản thân lên trên đỉnh đầu, một lát sau, hộ sĩ liên tục kêu Hướng Thượng Đoan, mà người tên Hướng Thượng Thụy kia nghĩ nghĩ, có lẽ là hộ sĩ đang gọi mình, liền lớn tiếng hô lên một tiếng, tất cả người bệnh theo bản năng làm đổ chất lỏng trong ly xuống trên đầu. Ha ha ha."

Bạch Cập cười không ngừng, Mộc Cận liền lẳng lặng nhìn hắn cười, cậu không biết điểm cười ở nơi nào, Bạch Cập đang cười cái gì?

Bất quá, Bạch Cập cười lên thật là đẹp mắt.

"Tại sao ngươi lại không cười?" Bạch Cập buồn bực, Mộc Cận không đến mức một chút phản ứng cũng không có đi?

"Hộ sĩ là thứ gì?"

"......" Hộ sĩ không phải là đồ vật.