Mảnh Ghép

Quyển 2 - Chương 43: Ngoại truyện 2: Anh không "yếu"



"Băng vệ sinh, em dùng loại nào? Hay mua hết luôn nhé?"

"..."

Mua hết để dùng đến mấy năm sau luôn hay gì?

Tiểu Hinh không khỏi bật cười, nhìn hắn nhanh tay gom hết tất cả các loại các hãng băng vệ sinh cho vào xe đẩy mà cong khoé môi. Cô bước đến, hai má đỏ ửng, đánh vào tay hắn rồi gằn giọng:

"Mua ít thôi, em cũng không dùng mấy loại này."

Nói đặng cô cầm mấy gói Diana cool fresh lên bỏ vào giỏ rồi nói tiếp:

"Mua một ít, khi nào hết rồi lại mua tiếp."

Chí Dương trầm mặc hắn nhìn vào quầy để đồ rồi lại nhìn vào giỏ xe đẩy suy tư hồi lâu. Không biết liệu cô mua nhiêu đây có đủ dùng không, nếu không đủ dùng thì sao?

Hai mắt hắn sáng lên, cảm thấy tình cảm của hai người sẽ dần dần gắn kết mặn nồng hơn khi ý nghĩ kia xuất hiện trong đầu hắn.

Ôi chao, cứ nghĩ đến cái viễn cảnh tiểu Hinh hết đồ dùng khi đến tháng hắn sẽ giúp cô chạy ra bách hoá mua về, cô vừa đau vừa cảm động.

Nghĩ đến thôi hắn đã thấy hạnh phúc rồi, lúc trước thấy mấy thằng nhóc hay mua cho bạn gái hắn còn bĩu môi cười nhạo nhưng bây giờ sắp được trải nghiệm đúng là không tệ.

Chí Dương đứng đực người ra đó, hắn cười ngốc một mình, cái mã nom cũng đẹp mắt nhưng lại nhìn về nơi nào đó cười một cách quái gở khiến người khác không khỏi lắc đầu tránh đi.

"Chao ôi, tên kia biến thái thế?"

"Ừ, cứ nhìn vào quầy băng vệ sinh mà cười thôi, biến thái."

Lời thì thầm to nhỏ của mấy nữ sinh đi đường lọt vào tai cô, tiểu Hinh vung tay cho hắn một tát vào mặt rồi gằn giọng:

"Khùng hay gì mà cười, sợ thiên hạ không biết anh có bệnh à?"

"Đi nhanh lên."

Nói rồi kéo tay hắn bước đi vội vàng, cô sợ đứng lâu thêm chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Chí Dương thu lại nụ cười của mình, cố gắng kiềm chế bản thân lại, điềm tĩnh bước theo phía sau cô. Hai người còn mua thêm một ít thức ăn, rồi lại lượn lờ qua quầy ly chén, lượn lên tầng trên mua ít áo quần rồi mới về.

Chí Dương một mình dành xách hết đồ, một người tay không có gì còn một người thì...

"Hay để em xách giùm cho."

Cô nhìn bộ dạng chật vật của hắn bèn lên tiếng.

"Không, anh làm được, em cứ ở yên đó."

Nhưng đáp lại là cái lắc đầu đầy cương quyết của hắn, đàn ông đàn an sức dài vai rộng sao có thể để người phụ nữ mềm mại yếu đuối của mình xách đồ nặng được, như thế đâu còn là đàn ông.

Với sự cứng rắn của mình Chí Dương dành phần thắng được toại nguyện làm như ý mình, một mình xách cả đống đồ leo lên tầng 14 của chung cư.

Bước chân có chút loạng choạng, dù sao một đống đồ như này mà chỉ có một mình hắn khiêng 1 lần thôi thì cũng không ổn cho lắm, tiểu Hinh nhìn bộ dạng của hắn liền phì cười cô không hỏi ý hắn nữa mà trước tiếp bước lên giật lấy mấy cái đồ nhẹ ở trên rồi ôm trên tay, đưa mắt sang trừng với hắn.

"Đừng có mà cậy mạnh."

"..."

Chí Dương cảm thấy nhẹ một chút, hắn không dám cãi lại ngoan ngoãn lon ton theo sau cô. Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đi ở trước hắn, khoé môi liền nhếch lên ánh mắt ngập tràn ôn nhu cùng yêu thương.

Hắn cuối cùng cũng có thể ở cùng cô rồi.

Mở cửa bước vào nhà, Chí Dương đặt hết đống đồ trên tay xuống thở phào một hơi hắn chạy nhanh vào nhà bếp lấy chai nước lọc rồi tu một hơi hết nữa chai xong mới nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Trời đất mẹ ơi, tưởng không nặng mà nặng không tưởng.

May mà có tiểu Hinh xách dùm một ít chứ không hắn lên đến nơi chắc cũng quy tiên với ông bà tổ tiên mất.

Tiểu Hinh mang đồ ăn xách vào thấy hắn đứng dựa trước tủ lạnh thở phì phò thì bật cười, cô đá đá vào chân hắn ý bảo tránh sang một bên, đặt đồ ăn xuống bàn  rồi nói:

"Nhìn thế mà cũng yếu phết."

Nghe giọng là biết đang đá đểu sức lực của hắn rồi. Mí mắt hắn giật giật, không tin được mà nhìn cô.

Sao cô có thể nói ra lời tổn thương hắn như vậy, hắn yếu hay mạnh chẳng phải cô thử sẽ biết sao?

Nghĩ là làm, đặt chai nước lọc còn 1 nữa xuống bàn hắn xoay người trong cái nháy mắt hai tay của cô đã bị hắn giữ bằng một tay đặt lên đỉnh đầu đè cô vào cửa tủ lạnh.

Cô giật mình hai mắt mở to nhìn hắn, cái tên này lại bày trò gì vậy?

Ánh mắt như lang sói nhìn con cừu non, hắn nhíu mày lạnh giọng nói:

"Em nói anh yếu?"

"Muốn thử không? Anh chắc chắn mình sẽ làm em khóc thét."