Mãnh Hổ Xuống Núi

Chương 7: Sao rồi hội trưởng Đổng



“Ngài Phùng, đây là số tiền mà tôi tích lũy được ở nước Thụy, mong ngài nhận cho.”

Khương Quốc Đống biết Phùng Xuyên là người không thấy có lợi thì sẽ không làm.

Ông ta đã sớm biết được rằng những chuyện không sạch sẽ mà bản thân làm ra, sớm hay muộn gì cũng có ngày bị lộ ra ánh sáng. Cho nên ông ta đã bí mật chuyển một phần tiền của mình đến ngân hàng nước Thụy.

Vốn dĩ Khương Quốc Đống tính nếu có ngày ông ta bị điều tra thì sẽ dùng số tiền này trốn ra nước ngoài sống. Nhưng bây giờ vì giết Tần Phong nên ông ta không thể không lấy số tiền này để xin Phùng Xuyên ra tay.

Phùng Xuyên nhận lấy tấm thẻ, lúc này mới mở miệng nói: “Tôi vẫn còn phải nể mặt mũi của thương hội. Như vậy đi, tôi sẽ đi một chuyến đến thương hội, nếu bọn họ chịu buông tha cho nhà họ Khương của ông thì chuyện này xong xuôi. Còn nếu không đồng ý thì tôi sẽ dùng thủ đoạn của mình.”

Lúc Phùng Xuyên mới vừa đến Bạch Hải thì có xảy ra một vài chuyện, đúng là Khương Quốc Đống đã dùng tiền để giải quyết giúp hắn ta. Vì thế nên Phùng Xuyên thiếu nợ Khương Quốc Đống một ân tình, bây giờ ông ta đến tìm thì hắn ta không thể từ chối.

Cũng không phải là do Phùng Xuyên sợ thương hội, chỉ là hắn ta làm việc đều phải cân nhắc đến lợi ích của bản thân.



Mộ Uyển Quân tự lái xe đến nhà của Tần Phong trước.

Nhìn thấy Vương Tuyết Mai bận rộn nấu cơm thì cô liền đi đến phụ giúp.

Sự quan tâm của Mộ Uyển Quân dành cho Vương Tuyết Mai, là vì xuất phát từ tình thương của mẹ.

Lúc mẹ sinh cô ra vì khó sinh mà qua đời, ba cô không cưới thêm ai khác nữa. Cho nên từ nhỏ, Mộ Uyển Quân đã thiếu đi hơi ấm tình mẹ. Sau khi chân của Vương Tuyết Mai bị thương thì cô thường xuyên đến thăm. Sự hiền từ dịu dàng của Vương Tuyết Mai khiến cho Mộ Uyển Quân cảm nhận được tình thương của mẹ.

Hôm nay bà mời cô đến nhà ăn cơm, cô cũng không từ chối.

“Mẹ nấu món gì mà thơm quá vậy, con đứng ở ngoài mà ngửi thấy mùi thơm nức mũi.”

Tần Phong vội trở về, vừa vào cửa thì thấy một bàn đầy thức ăn.

“Chỉ biết ăn thôi, đây là nhờ tổng giám đốc Mộ phụ giúp đấy, còn không mau cảm ơn cô ấy!”

Nhìn thấy con trai đã về thì Vương Tuyết Mai lập tức đẩy công lao lên người Mộ Uyển Quân.

“Tổng giám đốc Mộ, cô vất vả rồi.”

Tần Phong cười nhẹ nhàng, giúp bưng đồ ăn lên.

Mộ Uyển Quân lén trừng Tần Phong một cái, không nói gì.

Trong bữa cơm, Vương Tuyết Mai liên tục gắp đồ ăn cho Mộ Uyển Quân và Tần Phong.

Mặc dù Mộ Uyển Quân hận Tần Phong, nhưng trước mặt Vương Tuyết Mai cô vẫn tỏ vẻ rất vui, trò chuyện rôm rả, chỉ là không thèm để ý đến Tần Phong.

Vừa rồi khi Mộ Uyển Quân tới mới phát hiện ra chân của Vương Tuyết Mai đã hồi phục rồi. Biết được là do Tần Phong chữa cho thì khiến cô rất kinh ngạc.

Thậm chí Mộ Uyển Quân còn nghĩ rằng, chẳng lẽ lúc ở văn phòng sáng nay, Tần Phong làm thế là vì chữa bệnh cho cô thật sao?

Nhưng rất nhanh cô đã phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì Tần Phong chỉ dùng tay ấn trên rốn cô một lát, làm sao gọi là chữa bệnh được?

Mộ Uyển Quân vẫn kết luận là Tần Phong đã sàm sỡ cô.

Sau khi ăn xong, Mộ Uyển Quân còn giúp rửa chén rồi mới lái xe đi về.

“Ai, thật là một đứa trẻ ngoan!”

Vương Tuyết Mai cảm khái, bà thực sự rất thích Mộ Uyển Quân.

Vừa rồi khi ăn cơm, bà có cảm giác như người một nhà đang quây quần bên nhau.

“Nếu Uyển Quân là con dâu của mình thì thật là tốt biết bao.”

Vương Tuyết Mai lẩm bẩm một mình.

Bà biết chuyện đó là không thể nào, người ta là một nữ doanh nhân mạnh mẽ độc lập, vừa có nhan sắc lại vừa có năng lực, điều kiện gia đình rất tốt. Còn con trai ngay cả bằng đại học cũng không có, gia đình nghèo khó, không xứng nổi.

Giọng nói của bà rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tần Phong nghe được.

“Mẹ, nếu không… Con khiếnMộ Uyển Quân làm con dâu mẹ nhé?”

Tần Phong mỉm cười nói.

Hắn cũng cảm nhận được mẹ mình rất vừa lòng với Mộ Uyển Quân.

Đây cũng là tâm nguyện của mỗi người làm cha làm mẹ, khi con cái đã trưởng thành rồi thì hy vọng con có thể thành gia lập nghiệp.

Hơn hai mươi năm qua, mẹ đã một thân một mình nuôi nấng hắn, thật cô đơn.

Nếu hắn có thể cưới về một người vợ thì mẹ sẽ không còn cô đơn nữa, có thể làm cho gia đình này đông vui hơn.

“Thằng nhóc này, tổng giám đốc Mộ là ân nhân của mẹ. Con ấy, phải chăm chỉ làm việc đi, rồi tìm một người phù hợp để kết hôn là mẹ mãn nguyện rồi.”

Vương Tuyết Mai rất hài lòng với Mộ Uyển Quân, nhưng bà cũng hiểu rõ con trai mình và Mộ Uyển Quân không phải là người trong cùng một thế giới, bà không dám mơ tưởng xa vời.

“Đã rõ!”

Tần Phong búng tay một cái, đương nhiên biết suy nghĩ của mẹ.

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Tần Phong vang lên, là hội trưởng thương hội gọi đến.

“Mẹ, bạn con hẹn ra ngoài chơi, mẹ nhớ đi nghỉ sớm nhé.”

Sau khi nghe điện thoại thì Tần Phong vội vàng chạy qua.

Vừa rồi, hội trưởng nói với Tần Phong là Hạ vương của Bạch Hải - Phùng Xuyên muốn gặp hắn, muốn hòa giải cho Khương Quốc Đống. Vốn dĩ Tần Phong không muốn, nhưng hắn nghe thấy giọng điệu của hội trưởng có vẻ như khá e dè Phùng Xuyên, Tần Phong mới tự mình đi một chuyến.

Khách sạn Quân Lâm, phòng hội nghị ở tầng thượng.

Sau khi hội trưởng thương hội Đổng Huy Minh gọi điện cho Tần Phong thì quay về phòng hội nghị.

“Sao rồi hội trưởng Đổng, Tần Phong kia khi nào thì đến?”

Phùng Xuyên ngồi trên ghế với dáng vẻ uy nghiêm, hỏi.

Bên cạnh hắn ta có mười mấy tên thuộc hạ đang đứng, phần hông của ai cũng nhô ra, cất giấu vũ khí sắc bén. Khương Quốc Đống thì ngồi một bên, không nói gì.

“Tần tiên sinh sắp đến rồi, mong ngài Phùng chờ một lát.”

Đổng Huy Minh trả lời.

Ông ta biết thân phận của Tần Phong tạm thời không tiện để cho người khác biết nên chỉ gọi hắn là Tần tiên sinh.

“Xem ra Tần Phong này cũng có chút gì đó!”

Phùng Xuyên cười như không cười, nói.

Vừa rồi hắn ta đã nói với Đổng Huy Minh là hãy buông tha cho nhà họ Khương. Nhưng Đổng Huy Minh lại tỏ vẻ phải nghe ý kiến của Tần tiên sinh rồi mới quyết định.

Phùng Xuyên đã nghĩ rằng Đổng Huy Minh sẽ nể mặt hắn ta mà tha cho nhà họ Khương. Bởi vì nếu hắn ta thật sự ra tay thì thương hội chắc chắn đấu không lại.

Nhưng bây giờ Đổng Huy Minh lại muốn nghe ý kiến của Tần Phong kia, do đó có thể thấy được là thân phận của Tần Phong không đơn giản.

Khoảng hai mươi phút sau, Tần Phong đẩy cửa đi vào.

Đổng Huy Minh lập tức đi lên đó: “Thiếu… Tần tiên sinh, ngài đã đến.”

Tần Phong gật đầu: “Vào việc chính đi.”

“Được rồi, vị này chính là Hạ vương của Bạch Hải - Phùng Xuyên. Hắn muốn ngài buông tha cho nhà họ Khương.”

Đổng Huy Minh giới thiệu.

Tần Phong lạnh nhạt liếc mắt nhìn Phùng Xuyên, trực tiếp ngồi vào ghế trung tâm của bàn hội nghị, mở miệng nói: “Nếu đến chỉ vì cầu xin cho nhà họ Khương thì có thể rời đi rồi.”

“Ha ha, không biết Tần tiên sinh là công tử nhà ai?”

Nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo như thế của Tần Phong, Phùng Xuyên cười lạnh một tiếng, hỏi thăm thân phận của hắn.

“Muốn biết thân phận của tôi ư, ông không xứng đâu!”

Tần Phong nhận lấy tách trà mà Đổng Huy Minh đưa đến, tùy tiện nói.

“Nói như thế là không muốn thương lượng nữa?”

Lông mày của Phùng Xuyên nhíu lại, trong đôi mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Dám không cho Phùng Xuyên hắn mặt mũi, mặc kệ Tần Phong có thân phận gì, hắn ta muốn Tần Phong sẽ phải trả giá đắt vì sự kiêu ngạo của mình.

Đây là khí thế Hạ vương của Bạch Hải.

“Nói? Ông lấy đâu ra tư cách?

Tần Phong nhướng mày lên, hỏi ngược lại.

Cái gì mà Hạ vương, trong mắt Tần Phong, chung quy lại cũng chỉ là mấy tên khốn không lên được mặt mà thôi, không xứng nói chuyện với hắn.

Không đợi Phùng Xuyên nổi giận, Khương Quốc Đống đã đứng ngồi không yên được nữa. Ông ta đã hèn mọn cầu xin Phùng Xuyên đến nói chuyện, không ngờ Tần Phong vẫn không chịu buông tha.

Khương Quốc Đống mất đi lý trí, đôi mắt đỏ lên, nói: “Tần Phong, mày đừng có mà quá đáng, nếu mày dồn tao vào đường cùng thì cho dù tao chết cũng muốn kéo theo hai mẹ con mày chết cùng.”

“Muốn chết!”

Nghe thấy ông ta lấy mẹ ra để uy hiếp hắn, sát ý của Tần Phong tuôn trào.

Trong nháy mắt, thân hình hắn đã bước tới trước mặt Khương Quốc Đống.

Một tiếng răng rắc vang lên, cổ của Khương Quốc Đống đã bị vặn gãy, không cam lòng mà ngã xuống đất.