Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 1004: Kính chào Tông chủ Nam Lộc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chính vào lúc Thư Quỳnh Lam chuẩn bị lệnh cho bảo vệ của bên cô ta lôi Lâm Thiệu Huy đi đánh thừa sống thiếu chết thì một giọng nói tức giận bất ngờ vang lên.

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn theo. Sau khi nhìn rõ người đang đến, lập tức cả người đều trở nên căng thẳng.

“Trời ơi! Ông... Ông ấy không phải người Chủ tịch già của Bất động sản Diệu Long, Lưu Vĩ Long sao?”

Tim của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đập nhanh điên cuồng, vừa nhìn liền có thể nhận ra người này là người Chủ tịch già của Công ty Bất động sản lớn nhất Thành phố Nam Giang.

Mà sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lưu Vĩ Long lại cúi người trước Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y, vô cùng cung kính nói: “Cậu Huy, cô Tổ Y, nghe danh đã lâu.”

Cái gì?

Tất cả mọi người ở hiện trường đều hóa đã.

Vẻ mặt của ai ai cũng đều mang đều vẻ mặt khó tin.

Mỗi người đều trừng lớn mắt, dường như không dám tin vào mắt mình.

Bọn họ đã nhìn thấy điều gì đây?

Đại ca cầm đầu trong giới bất động sản của Thành phố Nam Giang lại giống như một con chó cúi đầu, gập eo trước đôi vợ chồng này?

Đây chắc chắn là ảo giác.

“Vậy mà thật sự lại là... Lưu Vĩ Long? Chuyện, chuyện này là không thể nào.”

Trong lòng bọn họ lập tức có dự cảm không lành. Bọn họ cảm thấy cổ họng bản thân giống như đang bị một bàn tay to lớn vô hình đang điên cuồng bóp chặt lấy.

Chỉ la, trên khuôn mặt Lâm Bạch Đình đó vẫn mang theo vẻ coi thường như cũ: “Bất động sản Diệu Long thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đám côn đồ mà thôi. Lẽ nào còn dám chống lại nhà họ Từ bọn tao sao?”

“Lưu Vĩ Long, tôi cho ông thời gian một phút. Lập tức cút khỏi đây! Bằng không, đến cả ông tôi cũng đánh.”

Nhưng anh ta vừa dứt lời.

“Giọng điệu cũng lớn đấy, Từ Bạch Đình. Cậu coi Nam Lộc chúng tôi thành Bắc Lộc các cậu rồi sao?”

Một tiếng cười khinh bỉ lập tức truyền ra từ trong chiếc Rolls-Royce.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bọn họ nhìn thấy một người trung niên dẫn theo bảy, tám vệ sĩ đi đến phía bên này.

“Đó là... Người đứng đầu Thành phố Vân Kinh, Khưu Bá Sơn!”

“Uỳnh!”

Vào khoảnh khắc một người nói ra thân phận của Khưu Bá Sơn, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cả người run rẩy. Khoảnh khắc này, mọi người mang theo một loại cảm giác ngứa ran ở da đầu.

Hiện giờ lại có thêm một nhân vật lớn tên tuổi lẫy lừng ở trong tỉnh Nam Lộc xuất hiện ở nơi này?

Hơn nữa cũng là để đứng ra chống lưng cho cặp vợ chồng “vô dụng” bị bọn họ coi thường?

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hoàn toàn trở nên xôn xao.

Rầm rầm rầm.

Từ trong cửa hàng 4S Rolls-Royce đó, một vài nhân vật quyền quý của Tỉnh Nam Lộc đều lần lượt bước ra, sau đó nhất loại bước đến trước mặt hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy, trên mặt đều lộ ra sự sùng kính.

Đột nhiên cúi người.

Trong khoảnh khắc này, bảy, tám nhân vật lớn đều cung kính cúi người với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.

“Kính chào Tông sư Nam Lộc”

Yên lặng.

Vào thời khắc toàn bộ các nhân vật lớn của Nam Lộc đồng thanh nói, không khí ở cửa của cửa hàng 4S giống như đã đông cứng lại.

Bất kể là hai người Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình, hay là đám người Thư Quỳnh Lam, vào khoảnh khắc này, bọn họ đều không dám tin vào tại và mắt của chính mình.

Tông chủ Nam Lộc.

Bạch Tố Y lại thật sự là Tông chủ Nam Lộc?

Bọn họ không hề nói dối.

Lúc này, ánh mắt của mỗi người dành cho bọn họ đều tràn ngập sự ngạc nhiên.

Bọn họ chỉ cảm thấy từ tận nơi sâu thẳm của linh hồn mình cũng đều đang điên cuồng run rẩy, khiến cho bọn họ giống như nhìn thấy cơn đại hồng thủy, hay là mãnh thủ, chính là cảm giác sợ hãi muốn chết.

Đặc biệt là Ôn Nhã Như, lúc này sắc mặt cô ta đã trở nên trắng bệch.

Tông chủ Nam Lộc, người nắm giữ quyền lực mà cả bốn dòng họ quyền lực và giàu có nhất cùng chọn ra. Địa vị so với Từ Bạch Đình thì còn tôn quý hơn gấp trăm lần.

Một nhân vật thế này mà bọn họ lại muốn đánh chết người đó tại chỗ? Đúng là tự mình tìm đến chỗ chế mà.