Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 1041: Mở màn chấn động, điều này không có khả năng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lời này vừa nói ra, mấy người Uông Minh Triết thật sự muốn điên luôn rồi. Ánh mắt bọn họ khinh thường và ác độc nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.

Thật ngu xuẩn!

Này gọi là chơi đùa với lửa có ngày bị chết cháy đúng không?

Chọc giận tới Quách Khải Lâm thì đừng nói là chân ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất tại chỗ này luôn.

Bọn họ đều cảm thấy Lâm Thiệu Huy thật ngu ngốc lại tự đi tìm đường chết.

Tự mình đùa chết mình.

Thật nực cười đúng không?

Trong nháy mắt, mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt như đang xem trò cười.

Nhưng dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, Lâm Thiệu Huy vẫn bình tĩnh cười, anh nhếch khóe miệng nói: “Được thôi!”

“Tốt, tốt lắm! Vậy thì anh còn chờ gì nữa? Mau làm đi.”

Quách Khải Lâm làm ra động tác mời với Lâm Thiệu Huy. Trong ánh mắt của ông ta ẩn chứa tia sắc lạnh và sát khi nồng đậm nói: “Anh đừng khiến cho tôi phải thất vọng. Nếu không thì hôm nay tôi sẽ khiến cho anh phải tuyệt vọng đấy!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của đám người Uông Minh Triết lạnh đi vài phần. Bởi vì trong mắt bọn họ thì Lâm Thiệu Huy đã thành người chết rồi.

Bởi vì Lâm Thiệu Huy chỉ có thể cứu lấy mạng anh bằng cách chơi một đoạn nhạc đủ để khiến một bậc thầy như Quách Khải Lâm cảm thấy ngạc nhiên và thán phục.

Nhưng khả năng này là không có.

Lâm Thiệu Huy đi thẳng ra khỏi phòng riêng. Anh đi tới chiếc đàn ở khu vực trung tâm của khách sạn kia.

“Tên này muốn làm gì thế? Anh ta định biểu diễn hay sao?”

Các khách hàng của khách sạn nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đang ngồi trên ghế đàn piano thì nhất thời cũng dừng chân lại. Trong lòng bọn họ tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm anh.

“Tinh!”

Vào lúc này, dưới ánh mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy khẽ lướt trên các phím đàn.

Dáng vẻ anh lạ lẫm mất tự nhiên giống như người lần đầu tiên chạm vào cây đàn, cứ bấm một cách buồn cười.

Ngay lập tức, hành động này đã khiến khán giả bật cười thích thú.

“Ha ha ha! Với cái trình độ này sao? Thực sự là bậc thầy đấy, là bậc thầy nói khoác."

Nhìn thấy động tác mới lạ của Lâm Thiệu Huy, Châu Thị Cầm lập tức cười đến run rẩy cả người.

“Trước khi chết vẫn còn muốn mất mặt sao? Thật sự là một vở kịch hài.”

Vẻ mặt Tương Hận đầy khinh thường. Cô ta còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy dám kiêu ngạo như vậy chắc là cũng có chút tài năng. Bằng không làm sao dám ở trước mặt của Quách Khải Lâm múa rìu qua mắt thợ chứ?

Nhưng bây giờ xem ra, người này chỉ được cái nói khoác.

Với cái trình độ thế này thì chỉ có thể so sánh được với loại rác rưởi thôi.

Đứng bên cạnh, Uông Minh Triết nhìn thấy vậy lộ ra dáng vẻ quả nhiên là vậy đầy khinh thường. Anh ta nói với Quách Khải Lâm: “Chú Khải Lâm, không cần xem tiếp đâu. Cái người này cơ bản chỉ là đang làm trò cười thôi. Chúng ta cứ trực tiếp giết là xong."

Không chỉ có bọn họ. Ngay cả những vị khách chờ mong khi nghe được âm thanh Lâm Thiệu Huy đánh ra cũng lộ đầy vẻ thất vọng.

Rồi sau đó, bọn họ đều lắc đầu đầy chế giễu và cười nhạo anh.

“Không phải chứ? Cái trình độ thế này mà anh ta cũng đòi lên biểu diễn hả?”

“Điên rồi! Thế này tôi cũng làm được. Không phải chỉ là đánh loạn lên thôi sao?”

“Người này đi lên đây làm gì thế? Tự rước lấy nhục vào thân à?”

Nghe được mấy lời nói kia của mọi người, sắc mặt của Quách Khải Lâm trầm xuống.

Ông ta đã ý thức được sâu sắc, bản thân ông ta lại bị thằng chó này đùa giỡn.

Anh không hiểu gì về âm nhạc, chẳng qua là anh đang muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Ngay lập tức, ông ta vung tay