Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 1044: Kẻ hành hung Cậu chủ Đình, Lâm Thiệu Huy đang ở đây



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Ầm!

Một câu nói, nhất thời làm toàn toàn bộ người nơi đây chấn động cùng cực.

Chỉ vì ra tay với thanh niên này mà lại trở thành kẻ thù của toàn giới âm nhạc ư?

Bọn họ bị lãng tãi rồi à?

Chỉ là một người, cớ sao lại có năng lượng như vậy, đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ giới âm nhạc.

Còn đám người Uông Minh Triết thì đã hoàn toàn sợ đến choáng váng!

"Không thể nào... Nhất định là ông đang nói đùa!"

Uông Minh Triết bối rối cực độ, quả thực không thể tin nổi vào tại mình.

Một người, lại ảnh hưởng đến cả giới âm nhạc ư?

Đến cả một người như Quách Khải Lâm cũng không dám mạo phạm anh ta ư?

Tên bỏ đi này, sao có thể có bối cảnh đáng sợ đến vậy được chứ?

“Không có khả năng à?” Quách Khải Lâm nhất thời cười lạnh một tiếng, ông ta nói:

“Bản Sonata địa ngục này, ngay từ lần đầu tiên xuất hiện đã oanh động toàn giới âm nhạc! Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã bước lên ngai vàng danh khúc số một thế giới, được vô số bậc thầy âm nhạc phải nể phục.

“Mà người sáng tạo ra bản nhạc này, cũng đồng thời được các bậc thầy tôn sùng là thần linh và truyền kỳ, bậc thầy chân chính trong các bậc thầy! Cậu có biết những năm gần đây có bao nhiêu người khổ cực tìm kiếm tung tích của ngài ấy hay không?”

“Nếu để bọn họ biết, tôi mạo phạm đến tồn tại bực này, vậy từ nay về sau Quách Khải Lâm tôi sẽ lập tức bị xóa tên khỏi giới âm nhạc, vĩnh viễn!”

Ông ta vừa dứt lời...

“Tí tách!”

“Tí tách!”

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy khắp trên vầng trán Tương Hân và Châu Thi Cầm, bọn họ quả thực bị dọa tè ra cả quần.

Lâm Thiệu Huy, có thân phận kinh khủng đến vậy ư?

Vậy mà bọn họ còn dám làm nhục anh ta?

Bọn họ quả thực đang đâm đầu vào chỗ chết!

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng, bỏ đi vừa rồi hẵng còn bị bọn họ chê cười khắp chốn, nháy mắt một cái đã trở thành tồn tại không thể chọc nổi.

Đến Quách Khải Lâm còn phải khúm núm trước mặt anh ta, bọn họ...

Trong giây phút đó, bọn họ có xúc động muốn khóc òa lên...

Vậy mà!

Uông Minh Triết đã đánh mất lý trí, hai tròng mắt vẫn đỏ quành quạch, gào mồm cãi lại: “Không thể nào! Anh ta giỏi thể nào tôi còn không biết chắc! Cả đời đều là bỏ đi, chắc chắn là ông nhầm rồi!"

“Theo tôi thấy, anh ta chỉ trùng hợp biết bản nhạc này mà thôi, một người đánh piano mà thôi, không phải ư? Đắc tội tôi, chỉ có đường chết!”

Thấy thế, Quách Khải Lâm lắc đầu, không tổn sức giải thích thêm gì nữa.

Ông ta cũng nhìn ra được, Uông Minh Triết đã mất hết lý trí, ông ta có nói thêm gì nữa anh ta cũng không tin.

Lập tức, mặt mày Quách Khải Lâm sa sầm, quát mắng: "Đừng nói nữa, tôi sẽ không ra tay với ngài ấy."

“Cũng như thế, tôi sẽ không để cậu ra tay với ngài ấy.”

Quý ngài X, thần tượng của các âm nhạc gia, được coi là vua trong giới âm nhạc!

Ngay cả Quách Khải Luân cũng mang một lòng sùng kính vô hạn, bởi vậy ông ta không bao giờ cho phép bất kỳ một ai thương tổn đến thần tượng của mình.

Cái gì!

Uông Minh Triết tức thì nổi cơn lôi đình, trong mắt hiện lên một tia oán độc.

“Quách Khải Lâm, tôi gọi ông một tiếng chủ, ông tốt nhất đừng không biết xấu hổ!”

Quách Khải Lâm vốn đến để giúp anh ta, vậy mà bây giờ lại không một lời báo trước mà quay sang Lâm Thiệu Huy, vả vào mặt Uông Minh Triết một cái thật mạnh.

“Cậu có thể cút rồi đấy!”

Mắt Quách Khải Lâm phát lạnh, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, không muốn tiếp tục nhiều lời vô ích với Uông Minh Triết.

“Ông!”

Con người Uông Minh Triết rụt mạnh, hận ý trong mắt càng đặc hơn vài phần.

Nằm mơ anh ta cũng không ngờ được rằng đối phương sẽ chẳng chút nể nang như vậy, vì tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy mà không tiếc đắc tội nhà họ Uông.

Điền rồi! Quách Khải Lâm, điên thật rồi!

Song vào lúc này, bảo vệ của Quách Khải Lâm đã không hề thân thiện bao vây Uông Minh Triết lại.

Xem đến bây giờ, Châu Thi Cầm và Tương Hân đã sợ són đái, mặt mày trắng bệch.

“Cậu chủ Triết... Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hiện giờ đến sắc mặt Uông Minh Triết cũng đã xấu cùng cực, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao