Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 1050: Làm bạn ư? Cô không xứng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tương Hân thoáng cái như bị điện giật, rên lên một tiếng cực kỳ bị thương rồi bất tỉnh.

"Mang xuống."

Từ Hoài Nhân mặt lạnh ra lệnh với tôi tớ.

Tiếp đó Từ Hoài Nhân chỉ vào Châu Thi Cầm, hỏi ý Lâm Thiệu Huy:

“Cậu Lâm, con điểm này xử trí thế nào?”

Nghe ông ta nói vậy.

Cả người Châu Thị Cầm run lên bần bật, mặt thoắt cái trắng bệch.

“Loại giun đế này không đáng để tôi quan tâm Lâm Thiệu Huy khinh miệt đáp.

Loại giun đế?

Chẳng biết tại sao, Châu Thi Cầm nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy lại không hề cảm thấy may mắn, ngược lại thấy lồng ngực mình như bị đâm mạnh một đao, đau muốn chết.

Cô ta có một cảm giác, Lâm Thiệu Huy coi cô ta chẳng khác nào một cục phân chó hôi hám, đến nhìn một cái thôi cũng thấy buồn nôn.

Trong khoảnh khắc đó, Châu Thi Cầm chợt cảm thấy trái tim mình bị giẫm lên, vỡ nát.

Hai hàng nước mắt khuất nhục, theo viền mắt trượt xuống.

Nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới, chàng trai mình coi thường, bây giờ đã leo lên một độ cao không thể với tới.

Nhà họ Từ trong mắt của anh, cũng chỉ như một con chó.

Dẫu vậy, chuyện càng khiến cô ta thêm sầu khổ, vẫn còn ở phía sau.

Từ Hoài Nhân bỗng nhiên chắp tay, cung kính thưa với Lâm Thiệu Huy: “Cậu Lâm, khuyển tử ngu dốt, phá hoại dây chuyền châu báu một trăm lăm mươi triệu đô ngài tặng cho người yêu, quả thực là tội đáng chết vạn lần.”

“Để chuộc tội, nhà họ Từ tôi quyết định vài ngày sau, trong cuộc triển lãm châu báu quốc tế do thành phố Nam Giang tổ chức sẽ bồi thường châu báu đồng giá cho ngài, mong rằng đến lúc đó cậu Lâm có thể đại giá quang lâm”

Một trăm lăm mươi triệu đô?

Châu báu?

Ngay lập tức, Châu Thị Cầm ngây ra như phỗng, cả người như mắc phải hàn bệnh, cuồng loạn loạng choạng đứng lên.

Mặt của cô ta đã vặn vẹo cả rồi. Cô ta... Nghe lầm phải không?

Người kia, tặng cho vợ mình, châu báu giá trị một trăm lăm mươi triệu đô?

Toàn bộ tài sản của một nhà giàu đỉnh cấp, đối với Lâm Thiệu Huy lại chỉ bằng một sợi dây chuyền cho vợ?

Châu Thị Cầm nghe trái tim mình cuồng loạn đập thình thịch liên hồi, đôi mắt nhìn chòng chọc Lâm Thiệu Huy.

Người đàn ông này, rốt cuộc giàu có đến trình độ nào?

Ngay tức khắc cô ta hiểu ra tất cả, vì sao nhà họ Từ lại sợ Lâm Thiệu Huy như vậy.

Vì sao sau đó Phương Y Thần lại ưu ái Lâm Thiệu Huy như vậy.

Tiêu một trăm lăm mươi triệu đô chỉ để làm hài lòng vợ mình? Sự mạnh tay này, quả thực là của bậc đế vương.

Cô ta thậm chí hoài nghi, có khi nào Lâm Thiệu Huy đã phủ khả địch quốc rồi hay không?

Trong giây lát đó, trên mặt cô ta chỉ còn một mảnh tro nguội, toát lên nỗi đau đớn ăn năn nồng đâm.

Thì ra không phải Phương Y Thần mắt mù, mà là cô ta có mắt như mù.

Cô ta đã bỏ lỡ một người đàn ông sánh với bậc đế vương.

Nếu cô ta không sỉ nhục Lâm Thiệu Huy, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội đạt được sự xem trọng của Lâm Thiệu Huy.

Nhìn cái ra tay một trăm lăm mươi triệu đô hào phóng của Lâm Thiệu Huy, cho dù chỉ là tiểu tam của anh cũng đã là phúc tu tám đời.

Vậy mà cô ta lại bỏ qua một cơ hội thật tốt như vậy, thật sự bỏ mất rồi.

Châu Thi Cầm mặt xám mày tro, cả người như bị hút hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.

Giấc mộng cả đời này của cô ta là vào cửa nhà giàu.

Mà Lâm Thiệu Huy, là nhà giàu trong nhà giàu.

Một người như vậy lại bị cô ta bỏ lỡ, nội tâm cô ta đã vỡ thành từng mảnh.

Nỗi hối hận này khiến cô ta có xúc động đi tự sát. Ngay lúc này, cô ta thấy Lâm