Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 601: Không thể nào là Lâm Thiệu Huy được



Âm một tiếng!

Có một tiếng nổ vang lên!

Tĩnh lặng...

Toàn bộ cung thể thao nhanh chóng rơi vào trạng thái yên tĩnh lần nữa.

Tất cả cách đại lão ở Nam Lộc ngồi ở xung quanh, giờ phút này đang nhìn về phía hai bóng hình già nua trên đài. Sau khi thấy cảnh tượng người nào đó ngã xuống đất, hộc máu, một sự rùng mình nhanh chóng dâng lên trong lòng họ.

Đánh bại rồi!

Điều khiến mọi người khó tiếp nhận chính là Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn, hai vị đại tông sư ở Nam Lộc năm xưa, chưa từng thua trong tay Huyết Tổ, thế mà bây giờ lại bị đánh bại dưới tay đệ tử của Huyết Tổ - Huyết Lang!

Trên khóe miệng tất cả những người ở đó nhanh chóng hiện lên sự cay đắng.

Huyết Lang vẫn luôn đáng sợ như thế.

Thế thì Huyết Tổ còn mạnh mẽ đến mức n chứ?

Không cách nào tưởng tượng nổi!

Từng người, từng người nhìn về phía đài cao, bóng dáng của một già một trẻ kia khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, trông như đang nhìn thấy hai con quý vậy. "Đại tông sư Nam Lộc sao?"

Huyết Lang nhe răng cười một tiếng, khinh thường liếc nhìn Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn một cái, sau đó chuyển tầm mắt, nhìn tất cả mọi người đang đứng xem cuộc chiến ở xung quanh. "Cùng lắm cũng chỉ là một con kiến hội mà thôi!"

Rào rào!

Xấu hổ!

Trong giọng nói của Huyết Lang tràn ngập vẻ kiêu ngạo không ai có được.

Câu nói này khi rơi vào trong tai những người Nam Lộc tựa như một chiếc bạt tai vang dội khiến gương mặt của từng người có cảm giác rát lạnh, đau đớn.

Cho dù trong lòng mọi người có tức giận thể nào đi nữa thì bọn họ biết, đối phương đang nói sự thật.

Trong tay của những bậc thầy và các học viên khác.

Cho dù là Lãnh Ngạo Thiên hay là Hạ Lan Sơn thì cùng lắm cũng chỉ là một con kiến hoi má th "Còn có một người nữa! Họ Lâm ấy!"

Huyết Lang không hề để ý tới hai người Lãnh Ngạo Thiên, ánh mắt trực tiếp hướng về phía khán đài. Trong ảnh mặt anh ta hiện lên một tinh thần chiến đấu vô cùng mạnh mẽ: "Mau cút ra đây cho tôi!" "Lần này, Huyết Lang tôi chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại cậu rồi đấy!"

Rào rào!

Họ Lâm trong lời nói của anh ta, đương nhiên chính là đại tông sư Thiệu Huy.

Chẳng qua là...

Trên khán đài có rất nhiều đại lão của Nam Lộc, từng người nhìn xung quanh thế nhưng cơ bản không hề thấy bóng dáng của đại tông sư Thiệu Huy đâu cả.

Thất vọng!

Thật thất vọng!

Không chỉ rất nhiều đại lão Nam Lộc đang ngồi phía dưới mà ngay cả Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn đang ở trên đài cao kia, hai người họ nhìn nhau một cái, không nhịn được cười gượng.

Hai đại tông sư lâu đời như bọn họ cũng không thể đánh lại đệ tử của Huyết Tổ.

Mà cái tên đại tông sư Thiệu Huy kia cũng chỉ là một tân binh mà thôi, sau có thể địch lại hai thầy trò

Huyết Lang và Huyết Tổ chứ?

Đây đúng là tự tìm đến cái chết. "Ngưoi Nam Lộc chúng tôi, hoàn toàn mất mặt.." Lãnh Ngạo Thiên nói xong lời này, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy tức giận, đứng tại chỗ oa lên một tiếng, sau đó nhanh chóng phun ra một ngụm máu, vẻ mặt xám như tro tàn.

Bên dưới đài!

Sắc mặt của ông cụ nhà họ Bạch trở nên vô "Hóa ra cái tên đại tông sư Thiệu Huy kia cũng cùng phức tạp. chỉ là một tên thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi!" "Ôi... Thật đáng tiếc! Thật sự vô cùng đáng tiếc. Sợ rằng sau trận chiến này, giới võ thuật của Nam Lộc không thể nào ngóc đầu lên nổi nữa!"

Mặc dù ông cụ nhà họ Bạch không phải là người trong giới võ thuật.

Thế nhưng ông cụ cũng là người Nam Lộc.

Thế nhưng bây giờ, đại tông sư của Nam Lộc lại bị một tên Huyết Lang đánh bại tới mức thê thảm như thế, điều này khiến trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng phức tạp.

Thế nhưng đúng ngay lúc này.

Ông cụ đột nhiên nghe thấy, một tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đang từ từ bước qua người ông cụ, đi thẳng về phía trước.

Sao?

Không chỉ có một mình ông cụ nhà họ Bach mà giờ phút này, những đại lão khác của Nam Lộc ở xung quanh cũng rối rít chuyển ánh mắt nhìn về phía đó.

Mọi người nhanh chóng nhìn thấy một bóng lưng gây gò.

Anh bước một bước rồi lại một bước đi xuống khán đài, chậm rãi đi về đài cao ở vị trí trung tâm.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy người này.

Ông cụ nhà họ Bạch dường như không dám tin vào mắt mình. "Thế... Người kia hình như là... Lâm Thiệu Huy sao?"