Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 608: Thả ông sao? Không cần phải gấp gáp như thế!



**********

Ầm Ầm! Ầm!

Đúng lúc này, trên đài cao, hai bóng người giống như tia chớp đang đánh nhau điên cuồng.

Biến mất, rồi lại xuất hiện! Hết cú đấm này đến cú đấm khác.

Họ giống như hai con thú hung bạo, mỗi cuộc đối đầu đều được thực hiện với cùng một bí thuật.

Huyết Sát Quyền!

Huyết Ảnh theo dõi!

Truy hồn!

Huyết Thần Chân!

Thật sự vô cùng đáng kinh ngạc!

Sau khi nhìn thấy mỗi chiêu thức của Huyết Tổ và Lâm Thiệu Huy đều có cảm giác giống nhau như đúc.

Cho dù Lãnh Ngạo Thiên, Hạ Lan Sơn hay Huyết Lang cùng với tất cả các đại lão của tỉnh Giang Lâm toàn bộ đều cảm thấy không thể tin vào mắt mình. "Trời ạ, cái cậu đại tông sư Thiệu Huy này có xuất thân thể nào vậy chứ? Sau cậu ta có thể biết được toàn bộ những bí thuật của Huyết Tổ thế này? Hơn nữa, thậm chí còn có thể nói là mạnh mẽ hơn Huyết Tổ gấp mấy lần!" "Đúng thế, chẳng lẽ cả hai người họ có mối quan hệ sâu xa gì sao? Nếu không thì điều này thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng khó hiểu!" "Thật mạnh mẽ! Huyết Tổ hoàn toàn bị đại tông sư Thiệu Huy áp cho tới chết! Cho dù là quyền, chưởng, hay chân! Thì bất kì bí thuật nào đều không có cách nào có thể dịch lại đại tông sư Thiệu Huy!"

Có không ít các đại lão đang ngồi ở bên dưới, trên khuôn mặt họ hiện lên vẻ kích động, đỏ bừng lên, họ đang điên cùng thảo luận và suy đoán.

Huyết Lang nằm trên đài đang từ từ vùng vẫy vò ra khỏi hố to kia.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn áp chế được sư phụ của mình, trong lòng anh ta không nhịn được mà dâng lên một sự sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng. "Thật sự vô cùng mạnh mẽ! Nếu cậu ta thật sự muốn giết mình thì cho dù mình có lên cấp đại tông sư thì e rắng cũng có thể bị tiêu diệt bởi một chiêu."

Cho tới tận bây giờ, Huyết Lang mới hiểu được.

Nếu Lâm Thiệu Huy thật sự ra tay với anh ta thì cũng không phải đánh bại anh ta bởi một chiêu mà là dùng một chiêu đó để giết chết anh ta.

Am!

Ngay khi mọi người xung quanh đang bàn tán về

Chân roi của Lâm Thiệu Huy và chân roi của nó.

Huyết Tổ đang mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Âm! Am! Âm!

Cả người Huyết Tổ lần nữa bị đánh văng ra xa năm mét, bước chân giẫm thật mạnh xuống đất, sau đó mới dừng lại. "Cậu... Cậu thật sự là anh em của Nhà tù Máu sao?"

Giờ phút này, Huyết Tổ có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lâm Thiệu Huy đang nương tay.

Anh căn bản vẫn chưa phát huy hết sức mạnh thật sự của mình mà lần lượt giao chiến với Huyết

Tổ, dường như anh đang muốn thử thăm dò. Dường như anh đang thăm dò năng lực chiến đấu của Huyết Tổ

Nhà tù Máu!

Quả không sai!

Điều duy nhất mà Huyết Tổ có thể nghĩ tới lúc này chính là Lâm Thiệu Huy cũng là người của Nhà tù Máu.

Hơn nữa địa vị và thân phận của Lâm Thiệu Huy chắc chắn cao hơn ông ta. Nếu không, anh tuyệt đổ không thể nào nằm trong tay nhiều bí thuật của Nhà tù Máu như thế.

Vô cùng kích động!

Trên gương mặt của Huyết Tổ, không hề có một sự đau khổ nào, ngược lại ánh mắt ông ta còn đang nhìn chằm chằm về phía Lâm Thiệu Huy, cả người ông ta kích động đến mức trở nên run rẩy. Ánh mắt đó giống như một tên côn đồ lang thang bên ngoài, bỗng nhiên gặp được người nhà của mình vậy.

Rào! Rào! Rào!

Lúc này, dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía bóng lưng Lâm Thiệu Huy.

Rất nhiều đại lão ở phía dưới không có cách nào có thể nhìn thấy mặt mũi của Lâm Thiệu Huy, thế nhưng chỉ với bóng lưng của Lâm Thiệu Huy cũng đủ để họ cảm thấy một sức mạnh vô hạn. "Đúng thế!"

Lâm Thiệu Huy gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Huyết Tổ khẽ mim cười.

Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, giọng nói anh bắt đầu trở nên gay gắt nhưng toát lên vẻ lạnh lùng: "Huyết Tổ, đã lâu không gặp!"

Bum!

Khi giọng nói lạnh lùng và khắc nghiệt này lọt vào tai Huyết Tổ, mắt ông ta đột nhiên trở nên tròn хое.

Thật giống như là!

Hình như đó là âm thanh xuất hiện trong mỗi giấc mộng của ông ta.

Có phải... Là anh ấy không?

Một làn sương mờ ảo, đôi mắt Huyết Tổ han lên những tia máu, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm về phía Lâm Thiệu Huy, giọng nói run rẩy: "Cậu... Cậu là..." .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Thần Bí |||||

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Huyết Tổ, Lâm Thiệu Huy chỉ cười một tiếng, sau đó dùng bàn tay mình che kín nửa gương mặt mình, chi để lộ một đôi måt.