Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 616: Thật sự là đồ Giả



**********

Trong lúc bên ngoài đang đồn đoán về sự tồn tại của đại tông sư Thiệu Huy.

Cuộc sống của Lâm Thiệu Huy lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Còn một tuần nữa, tập đoàn Bạch Lạc mới sẽ khai trương. Trong những ngày này, cũng là thời điểm mà Bạch Y và Bạch Tuấn Sơn bận rộn nhất. Bạch Tổ Y đang đàm phán cùng với những nơi cung ứng sản phẩm. Theo như những gì Lâm Thiệu Huy biết, bây giờ chuỗi cung ứng lớn nhất mà tập đoàn Bạch Lạc mới đang hướng tới chính là một công ty cung cấp vật liệu có tên là Thiên Thánh.

Và bây giờ, nhiệm vụ lớn nhất mà Bạch Y cần làm chính là nhanh chóng ký kết hợp đồng cụ thể với tập đoàn Thiên Thánh. Thế nhưng chỉ là tất cả những chuyện này!

Lại không hề liên quan gì đến Lâm Thiệu Huy, mỗi sáng anh vẫn thức dậy sớm đi chợ mua thức ăn sau đó ở nhà nấu cơm như mọi ngày. Đây là một gia đình mà người đàn ông là nội trợ.

Tuy nhiên!

Vào hôm nay, Lâm Thiệu Huy mới vừa mua xong đồ ăn từ siêu thị, lúc anh chuẩn bị về nhà.

Anh đột nhiên bóp thẳng chiếc xe điện của mình lại, chiếc xe điện nhanh chóng ngừng lại bên cạnh siêu thị. "Cô bé kia..."

Ánh mắt Lâm Thiệu Huy nhìn thẳng về phía trước

Ở nơi đó, chính là nơi xử lý rác thải của siêu thị, những thứ bị vứt trong đó phần lớn đều là những loại rau củ đã bị hư.

Lúc này, có một cô bé mặc quần áo rách rưới, dưới chân đi một đôi giày vải đã sờn cũ. Cô bé đang bước từng bước trong đống rau củ bị hư đó, tay không ngừng chọn ra một những loại rau củ còn có thể ăn được để ăn.

Cô bé ây, trông chỉ khoảng chừng năm sau tuổi. Những sợi tóc khô xơ của cô bé, cơ thể gầy nhom.

Đặc biệt là phía trên bộ quần áo của cô bé có không ít những miếng vải được chắp vá lại. Trên cơ thể gầy gò của cô bé đang vác một chiếc túi đựng thức ăn lớn, bên trong là đầy ắp nhưng lại rau củ đã bị thối rữa.

Điều này khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng. "Lại là cô bé đó!"

Lâm Thiệu Huy biết cô bé nhỏ này. Trước kia, khi khu Bắc, cô bé này suýt nữa đã bị xe tông, chính Trần Ngọc Mai đã cứu cô bé.

Sau đó, cô bé này đã cùng Lâm Thiệu Huy đánh bại tên ác bá Kim Cang ở khu Bắc.

Sau đó, sau khi Lâm Thiệu Huy đã đánh bại Kim Cang, thành công mua xong rau cái thì lại gặp được cô bé cùng người bà bị mù của cô bé. "Dường như cô bé này tên là Huân Nhi!"

Lâm Thiệu Huy nhướng mày, sau đó nhanh chóng ngừng xe lại, một bước đi thẳng tới bãi rác đằng kia.

Ngay khi anh bước vào bãi rác ấy, có một mùi hôi thối và mục rữa nhanh chóng xộc thẳng vào mũi anh.

Những loại rau của sau khi bị thối rữa nhanh chóng tạo ra một mùi vô cùng khó ngửi. "Huân Nhi!"

Lâm Thiệu Huy vừa bước tới bên cạnh cô bé, vừa lên tiếng gọi cô bé.

Xoạt!

Lâm Thiệu Huy nhanh chóng nhìn thấy, sau khi tiếng kêu của anh vang lên, cơ thể gầy gò, mềm mại của cô bé nhanh chóng trở nên run rẩy.

Sau đó, dường như cô bé nhận ra chủ nhân của âm thanh này, cái đầu nhỏ kia nhanh chóng cúi thấp xuống. "Trước.. Ngài, ngài nhận lầm người rồi! Tôi... Tôi không phải tên Huân Nhi..."

Nói xong!

Huân Như trông như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, thậm chí ngay cả một cái liếc nhìn Lâm Thiệu Huy mà cô bé cũng không dám. Cô bé nhanh chóng vác chiếc giỏ đựng thức ăn to lớn của mình lên, chạy đến bãi rác bên cạnh.

Cảnh tượng này khiến Lâm Thiệu Huy phải nhíu mày.

Anh đương nhiên có thể nghe thấy sự hoảng hốt trong giọng nói của Huân Nhi, anh vội vàng tiến lên, bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Huân Nhi, sau đó lại nói: "Huân Nhi, rõ ràng là em nhận ra anh, tại sao phải trốn tránh anh như thế?"

Lâm Thiệu Huy nhớ rất rõ.

Mỗi khi Huân Nhi gọi anh trai của mình, kiểu thân mật đó, sự vui vẻ đó giống như một thiên sứ nhỏ vậy.

Thế nhưng bây giờ.

Vào lúc này, sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Thiệu Huy, cơ thể bé nhỏ của Huân Nhi lại run lên một lần nữa.

Cô bé đưa lưng về phía Lâm Thiệu Huy, từ đầu tới cuối không hề dám xoay người lại.