Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 732: Nhà họ Bạch của chúng tôi đã kết thúc



**********

Đi?

Từ Thiên Long nghe vậy vẫn không ngẩng đầu lên, vừa ký tên vào hợp đồng, vừa ngẩng đầu nói: “Tôi còn chưa làm xong việc! Tôi không đi đâu cả!"

Cái gì?

Nghe đến đây, ba Thiên Sứ Áo Trắng vô cùng sửng sốt, không ngờ ông ta lại tham công tiếc việc như vậy.

Cái chết đang đến gần, nhưng vẫn nghĩ về công việc? "Từ Thiên Long, ông đừng giả ngu nữa, ông có biết chúng tôi là ai không? Ông có biết chúng tôi đến đây làm gì không?"

Ánh mắt của ba Thiên Sứ Áo Trâng vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Long như thế đang nhìn một người đã chết, vẻ mặt u ám và lạnh lùng.

Chỉ là điều khiến họ càng thêm kinh ngạc chính là Từ Thiên Long nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết chứ, các người là Thiên Sứ Áo Trắng của nhà họ họ Bạch Nam Lộc!” "Các người là sát thủ!"

Ô?

Ba Thiên Sứ Áo Trắng sửng sốt một hồi, không ngờ Từ Thiên Long lại có thể nằm rõ thân phận của ba người bọn họ.

Điều khiển họ ngạc nhiên hơn nữa là ông ta lại có thể bình tĩnh như vậy sau khi nói ra thân phận của họ, điều này thật khó tin. “Hừ! Đồ ngốc, nếu ông đã biết chúng tôi là sát thủ rồi thì còn không ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!” “Lẽ nào, ông muốn chết không?"

Leng keng leng keng!

Vừa nói, ba Thiên Sứ Áo Trắng vừa rút những con dao dài từ eo của họ ra, ánh sáng lạnh lẽo le lói, đầy sát khí.

Chỉ là Từ Thiên Long, người đang chìm đầm trong công việc hoàn toàn không quan tâm đến sát khí của họ, thay vào đó ông ta chỉ tay vào một góc văn phòng và nhẹ nói: "Nếu các người muốn giết tôi thì hỏi anh ta trước đã!”

Cái gì!

Ba Thiên Sứ Áo Trắng sửng sốt trong chốc lát, bọn họ vội vàng nhìn theo ngón tay của Từ Thiên Long.

Chỉ sau đó, họ ngạc nhiên khi thấy rằng có một chiếc ghế số pha trong góc và một bóng dáng gầy gò đang ngồi lặng lẽ trên đó.

Không hề phát ra âm thanh!

Phảng phất như một bóng ma.

Âm!

Cảnh này làm tê cả da đầu của ba Thiên Sứ Áo Trắng.

Có một người khác trong phòng vậy mà họ thậm chí không nhận thấy điều đó, đây là chuyện khó mà tin nổi.

Tuy nhiên điều khó tin hơn là khi cả ba người họ nhìn thấy khuôn mặt của người đó. Bọn họ hoàn toàn chết lặng.

Bởi vì người đó dù có hóa thành tro thì ba người họ cũng không thể quên.

Anh ta chính là Huyết Lang!

Giết chết một đồng đội của chính mình khiến bọn sợ hãi đến nổi chạy trối chết đó là.. Huyết Lang! "Sao... sao lại là anh?"

Ba Thiên Sứ Áo Trắng cùng nhau rùng mình, chỉ cảm thấy chính mình rơi xuống hầm băng, làm cho bọn họ hoảng sợ không thôi.

Mà sau khi nghe thấy điều này thì Huyết Lang quay đầu lại và nhìn họ, trên khuôn mặt thanh tú ấy có một nụ cười đáng sợ: “Tất nhiên là tôi rồi, tôi ở đây, chờ... lấy đầu của các người!"

Vừa nói xong thì vút thân hình của Huyết Lang chợt lóe lên, giống như một bóng ma, xuất hiện trước mặt ba Thiên Sứ Áo Trắng.

Con dao trong tay vung lên thì "phụt phụt phụt” ba cái đầu mang theo sự kinh ngạc và hoài nghi sâu sắc đã rơi khỏi cổ!

Bộp bộp bộp!

Ba cái đầu lăn trong trên mặt đất.

Cảnh này diễn ra quá nhanh khiến ba Thiên Sứ Áo Trắng thậm chí còn không có cơ hội để ra tay thì ba cái đầu người đã rơi xuống đất.

Ngửi thấy mùi máu trong không khí, Từ Thiên Long không khỏi lắc đầu cười nhạt: "Nhà họ Bạch thật đáng thương, Thiên Sứ Áo Trắng cũng thật đáng thương!"

Nói xong!

Ông ta thậm chí không thèm nhìn ba cái đầu một cái, tiếp tục giải quyết công việc của mình.