Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 806: Trắng là vì tưởng niệm, đỏ là vì tình yêu



**********

Tốt... sức lực thật lớn.

Lúc này, trên mặt tên lưu manh hiện lên kinh ngạc.

Anh ta không ngờ rằng trông Lâm Thiệu Huy trông gầy như thế mà lực tay lại lớn như vậy.

Cho dù tên lưu manh này dùng hết sức lực, sắc mặt đỏ lên, trán nổi gân xanh, nhưng vẫn không thể rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy.

Không chỉ có vậy!

Tên lưu manh này chỉ cảm giác được lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy đang từ từ phát lực, một cỗ lực lượng kinh khủng nằm chắc trên tay anh ta.

Khiến cho anh ta bị đau lập tức gào lên thảm thiết: "Khốn kiếp! Tên chó chết, mày buông tay, thả tạo ra.

Tên lưu manh hoảng hốt.

Anh ta chỉ cảm thấy xương bàn tay của mình gần như bị Lâm Thiệu Huy bóp nát. "Mày thật to gan, mày có biết tao là thủ hạ của ai không? Nếu mày không buông tay ra, lão đại của tao nhất định sẽ đánh chết mày”

Tiếng hét chói tai của tên lưu manh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Ngay cả một vài bạn đồng hành của anh ta cũng lại càng hoảng sợ.

Nhưng, khi mấy người kia muốn tiến lên giúp đỡ.

Khóe miệng của Lâm Thiệu Huy hiện lên một tia cười lạnh: "Cút đi.”

Vừa nói xong.

Ngay lập tức bàn tay của Lâm Thiệu Huy buông lỏng.

Tên lưu manh kia bị bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bịch một tiếng, ngã chồng vỏ xuống đất.

Cho đến lúc này.

Anh ta mới phát hiện ra bàn tay của mình đã bị tay Lâm Thiệu Huy bóp đến đỏ bừng, nếu tiếp tục một lúc nữa, sợ rằng xương bàn tay của anh ta sẽ bị vỡ nát không thể nghi ngờ.

Cảnh tượng này khiến cho vài tên côn đồ vừa sợ vừa tức giận, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như thế hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn tên nhãi ranh này vậy.

Chỉ là giờ phút này.

Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không quan tâm đến sự tức giận của những tên lưu manh này, dường như ở trong mắt anh, những người này không có tư cách để anh liếc mắt thêm một cái.

Anh bước thẳng đến bên người phụ nữ xinh đẹp áo đỏ và ngồi xuống. "Lại là anh à?"

Người phụ nữ áo đỏ ngẩn người, cô cũng không ngờ lần thứ hai gặp lại Lâm Thiệu Huy trong quán bar.

Đặc biệt.

Nghĩ đến lúc trước mình đã lao vào vòng tay của Lâm Thiệu Huy, sau đó ôm chặt lấy anh, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ xinh đẹp áo đỏ bỗng nóng bừng, có chút xấu hồ và tức giận: "Nhãi ranh, có phải anh theo dõi tôi đến nơi này, chẳng lẽ anh cũng muốn theo đuổi tôi sao?"

Người đẹp áo đỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.

Mặc dù người đàn ông trước mặt trông rất giống người trong trí nhớ của mình, nhưng cuối cùng họ vẫn là hai người khác nhau. Đối với người đẹp áo đỏ, chắc chắn Lâm Thiệu Huy đã đuổi theo cô từ bãi đậu xe đến quán bar.

Nếu không, sẽ không ngẫu nhiên như vậy. Nhưng, điều khiến cho người đẹp áo đỏ ngạc nhiên chính là

Lâm Thiệu Huy không có liếc mắt nhìn cô nhiều một cái, thay vào đó là đôi mắt, anh nhìn thẳng vào bình pha chế rượu và mỉm cười: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú đối với cô, nhưng là tôi cảm thấy rất có hứng thú với Bạch sắc hỏa diễm.

Bạch sắc hỏa diễm

Nghe thấy Lâm Thiệu Huy thực sự nói ra tên của loại cocktail này, khuôn mặt xinh đẹp của người đẹp áo đỏ khẽ thay đổi, vẻ mặt thoảng hiện vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn.

Mà điều này không chỉ có mỗi như vậy.

Cô thấy Lâm Thiệu Huy lấy bình pha chế từ trong tay người phục vụ, sau đó lấy một ly rượu đổ vào cầm bình lắc lên.

Một ly Bạch Sắc Hỏa Diễm đột vào trong

Rượu trong ly đỏ như lửa.

Đỏ phía trên, trắng nhạt như tờ giấy.

Một đỏ và một trắng, lập lòe nhảy lên, cho người ta cảm giác nóng như lửa và lạnh như băng. ly. "Bạch sắc hỏa diễm, trắng vì tưởng niệm, trắng như tờ giấy, đỏ như tình yêu, rực lửa và nồng nàn.”

Lâm Thiệu Huy cầm lấy trong tay ly bạch sắc hỏa diễm và mỉm cười với người phụ nữ áo đỏ.

Rồi sau đó, uống một hơi cạn sạch!