Mãnh Long Thiên Y

Chương 42: Tiếc nuối



Lý Cảnh Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, mặt mũi tràn đầy sự tiếc nuối.

“Thưa ông, ông đừng đi vội. Ông đi thêm hai bước nữa đến thần tiên Đại La cũng không cứu nổi ông đâu."

Âu Dương Hoằng Thái nhìn giống y như tiểu sửu, mắt sáng như đuốc.

"Chàng trai trẻ, cậu còn quá nhỏ, chưa từng trải qua va chạm xã hội, đi đi! Sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu ở thành phố Bạch nữa"

Nói xong, ông ấy liền đi về phía ghế chính của hội trường.

Lý Cảnh Thiên mặc cho người của u Dương gia điều khiển, cao giọng đếm

"Một bước”

“Hai...”

Từ "bước" còn chưa kịp nói ra miệng, Âu Dương Hoằng Thái vốn đang hưng phấn đã bị mất thăng bảng, đột nhiên ngã xuống đất!

Âu Dương Thành là người đầu tiên xông tới!

"Cha chuyện này là sao vậy?!"

Vân Trung Sơn cũng có chút không rõ.

Theo lý mà nói, khô đẳng không có bất kỳ tác dụng phụ gì hết, cho dù thêm vào dược liệu gì cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến dược tính, hoàn toàn có lợi và vô hại.

Ông ấy nhanh chóng chẩn đoán mạch đập, phát hiện thể lực của u Dương Hoẵng Thái đều bình thường, không có vấn đề gì!

Lông mày của ông ấy nhíu lại thành hình chữ chữ Xuyên.

Điều này thật kì lạ!

Ngay lúc ông ấy do dự, miệng Âu Dương Hoằng Thái bắt đầu sùi bọt mép, hai chân bắt đầu không ngừng co giật. Mặc cho Vân Trung Sơn cứu chữa thế nào đi nữa, cũng không thuyên giảm.

Trên trán ông ta không ngừng toát mi hôi lạnh

Lần này, ông ấy đại diện cho phái học viện, trở vẽ thành phố Bạch

Sở di mang theo khô đằng quý giá như vậy đến thọ yến, chính là vì muốn nói cho mọi người, phái học viện đã trở lại. Đương nhiên, cũng là để chữa bệnh cho u Dương gia, làm ví dụ cho mọi người nhìn.

Sau ngày hôm nay, học viện sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao ở thành phố Bạch.

Không ngờ Âu Dương Hoằng Thái lại đột phát bệnh nặng!

Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói đến danh tiếng của Vân Trung Sơn bị hủy hoại cả đời, mà cả cái học viện sau này cũng không dám gặp ai.

Trong tình thế cấp bách, ông ấy nhìn mọi người xung quanh, hy vọng rằng một số đồng nghiệp có thể giúp đỡ.

Nhưng lúc này không ai dám nhúng tay vào, thậm chí không thèm nhìn ông ta, sợ bị người ta gọi tên và lôi ra làm kẻ chết thay.

Ngoại trừ Lý Cảnh Thiên.

'Vân Trung Sơn nghiến răng.

"Cậu, ra đây!"

Lý Cảnh Thiên cười khà khà.

“Tôi đã nói rồi mà, đi thêm hai bước nữa là toi luôn mà ông ấy không nghe cơ!"

Vân Trung Sơn nhìn thấy Âu Dương Hoằng Thái hô hấp dân đần mất khống chế, trong lòng nóng nảy. muốn tiến lên đỡ ông ấy dậy!

Lý Cảnh Thiên nhanh nhẹn xoay người, thoát khỏi sự trói buộc của Vân Trung Sơn. Giả vờ rất kiêu ngạo, anh đưa hai tay ra sau lưng.

"Ông nói chữa thì tôi sẽ chữa sao, chẳng phải rất vô liêm sỉ à?"

Thân Bá Xương không chút hoang mang, trên mặt không có buồn vui hay lo lẳng,

"Không phải tiểu huynh đệ vừa mới nói như vậy sao? Nếu ông tiến thêm hai bước nữa, ngay cả thần tiên Đại La cũng khó cứu được. Hãy đi mời thần tiên Đại La đi! Làm khó vị tiểu huynh đệ này làm gĩ

Nhưng càng nói, Vân Trung Sơn càng tin tưởng, nếu Lý Cảnh Thiên có thể nhìn thấy bệnh, thì anh nhất định có thể chữa khỏi!

Ông ấy cúi gập người và cầu xin sự giúp đỡ với giọng điệu gần như van xin. Cuối cùng, Lý Cảnh Thiên. nhìn thấy Âu Dương Hoằng Thái sắp chết cũng gật đầu.

Anh ngồi xổm bên cạnh Âu Dương Hoằng Thái, lật tay, lấy kim ra, lần lượt đâm hai mũi kim vào động mạch chủ của cả hai chân.

"Phái học viện, năng lực không có vấn đề gì, cũng là quá cứng nhắc, không linh hoạt. Khô đẳng dùng làm thuốc, dược tính không có vấn đề. Nhưng ông lại không để ý tới ông ấy đã lâu không thể đi lại, lâu đần kinh mạch đã bị tắc nghẽn, bây giờ đột nhiên được đả thông, cơ thể nhiều thuốc bổ không tiêu được, hơn nữa, dẫn đến việc khí huyết chảy ngược dòng... Không trở về Tây Phương ngay lập tức là may lắm rồi đấy”.