Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Chương 103



Khi Tô Tiểu Manh tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy một mùi ẩm mốc quanh chóp mũi.

Hai mắt bị mảnh vải buộc chặt, nhãn cầu bị áp lực làm đau, cổ tay hai tay đều bị trói bằng dây thừng, có lẽ cổ tay đã xước một chút, truyền đến cảm giác đau buốt.

Cô nghe thấy giọng nói của hai thanh niên.

Chỉ là giọng nói rất xa lạ, cô chưa từng nghe qua...

"Bụng cô ta bao nhiêu tháng rồi?"

"... Nghe nói là năm tháng."

"Sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Có thể có vấn đề gì chứ? Năm tháng đã ổn định lắm rồi."

Giọng của hai người không khó nghe, giọng trước trong trẻo, giọng sau trầm và đều.

"Vậy tại sao cô ta vẫn chưa tỉnh?"

Giọng nam trong trẻo tiếp tục hỏi.

Người đàn ông có giọng trầm hơn nhíu mày, tựa hồ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy đi tới trước mặt Tô Tiểu Manh, dùng chân đá nhẹ vào chân cô:

"Này!"

Thân thể Tô Tiểu Manh khe co lại!

Một giọng nam trong trẻo lập tức vang lên: "A! Cô ta tỉnh rồi! Anh, cô ta chỉ giả bộ thôi!"

"Hừm! Biết ngay mà! Cô ta trông dễ thương và ngây thơ thế thôi, nhưng thực ra là một con điếm đầy mưu mô đấy!"

"Các người là ai?"

Tô Tiểu Manh hỏi.

"Cô muốn biết bọn tôi là ai à? cô có tư cách sao?"

"Cậu út…"

Giọng nam trong trẻo nói được nửa đoạn, anh ta bị ánh mắt cảnh cáo của anh trai làm cho chùn bước!

Anh ta vội vàng bịt miệng lại, không dám nói nhảm nữa.

Cậu út...? Là ai?

"Tôi nói cho cô biết, Tô Tiểu Manh! Đừng tưởng rằng chỉ cần giả vờ ngây thơ là có thể gả vào nhà giàu có, trở thành phu nhân nhà giàu! Chúng tôi đã gặp rất nhiều cô gái như cô rồi!"

"Đúng đó!"

"Các người đang nói cái quái gì vậy?"

Tô Tiểu Manh cau mày: "Có thể lấy khăn che mắt cho tôi được không?"

Thanh âm của hai người này mới đầu nghe còn rất trẻ, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của bọn họ, Tô Tiểu Manh cảm thấy hai người này hẳn là cùng tuổi với cô...

Nhưng cô không nhớ mình đã đắc tội với bất kỳ bạn cùng lứa nào, đắc tội đến mức bị bắt cóc!

"Thế nào? Sợ sao?"

"...Mắt tôi đau..."

Tô Tiểu Manh nói sự thật, đúng là mắt cô bị trói nên rất đau, nhưng một lý do khác là cô thực sự sợ hãi.

Bóng tối và sự xa lạ của hoàn cảnh sẽ làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.

Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Hy vọng phán đoán của mình không sai, hy vọng trước mặt cô chỉ có hai chàng trai trẻ...

"Anh... cô ta thấy đau mắt..."

Giọng nói trong trẻo cố tình hạ giọng và nhích lại gần người kia.

Ai ngờ, người đàn ông lại khịt mũi, cố ý nói với Tô Tiểu Manh: "Mày quên rồi sao? Con nhóc thối này có thể giả vờ! Giả vờ đáng yêu, ngây thơ, trong sáng, tốt bụng, đáng thương!"

“…Có phải các anh bắt nhầm người rồi không?”

Trong lòng Tô Tiểu Manh có ý nghĩ này, bởi vì cô thật sự không hiểu mình đã làm gì mà khiến người ta hiểu lầm mình nhiều như vậy?

"Hừ, còn giả bộ!"

"..."

Tô Tiểu Manh rất lo lắng, nhưng càng không nói nên lời!

Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ cho giọng nói của mình đều đặn và bình tĩnh...

"Các người muốn thế nào, chúng ta từ từ nói chuyện, có thể thả tôi ra trước được không, tôi thật sự không thoải mái…"

"Chúng tôi muốn cái gì, cô sẽ cho chúng tôi ư?"

Một giọng nam trầm vang lên trên đầu cô.

Tô Tiểu Manh gật đầu thật mạnh, sau đó như thể nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói:

"Đúng rồi, tôi, chồng của tôi tên là Ân Thời Tu, anh, anh có thể điều tra, anh ấy rất giàu có, nếu như anh cần tiền, anh ấy sẽ cho anh!"

Tiểu Manh không nói điều này thì không sao, nhưng vừa nói ra đã khiến hai người trước mặt cô tức giận.

"Tôi biết cô chỉ nhớ thương cậu út của tôi thôi mà!"

"Minh Lãng!"

"Vâng!"

Đan Minh Lãng vội vàng che miệng, biết rằng mình đã lỡ miệng.

Anh ta nhìn người anh em sinh đôi Đan Minh Húc, người chỉ sinh sớm hơn mình vài phút.

Đan Minh Húc cau mày, mặc dù hai người có ngoại hình giống nhau đến 90%, nhưng tính cách của họ lại khác biệt đáng kể, anh trai thì kiên định và nghiêm khắc, trong khi em trai thì nóng nảy và bất cẩn.

"Cậu út của các người là... Ân Thời Tu?"

Tô Tiểu Manh còn tưởng rằng mình nghe lầm...

Thấy Tô Tiểu Manh đã biết danh tính của họ, Đan Minh Húc không còn che giấu nữa mà lạnh giọng nói:

"Đúng vậy! Tô Tiểu Manh, cô đừng tưởng rằng chỉ giả vờ ngây thơ là có thể thật sự vào cửa nhà họ Ân! Không phải người phụ nữ nào cũng có thể xứng với cậu út tôi đâu!"

"..."

Tô Tiểu Manh mím môi...

Trước đó đ là bố mẹ Ân, và bây giờ cháu ngoại trai của chú... Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Ai sẽ là người tiếp theo đây?

"Đúng vậy! Cậu út của tôi bị mê hoặc nên mới lấy chứng nhận kết hôn với cô! Cố đừng cho rằng mình có thể thành công trở thành mợ út của tôi, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ!”

"..."

Đôi mắt của Tô Tiểu Manh rất đau... thực sự rất đau...

"Này, sao không nói chuyện!"

"... Tôi nên nói gì đây?"

Khi Tô Tiểu Manh mở miệng, giọng nói của cô hơi khàn.

"Ít nhất cô phải đảm bảo sau này phải đối xử tốt với chúng tôi, không thể bởi vì cô là mợ út mà ức hiếp chúng tôi?"

Thiện Minh Lãng nói.

"... Mợ út cái gì? Cô ta không xứng!"

Đan Minh Húc vội vàng hừ giọng:

"Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi dẫn cô tới đây là dạy cho cô một bài học nhỏ, để sau này cô biết khiêm tốn! Hiện tại cậu út của tôi thích cô chỉ là do cảm giác mới mẻ thôi, cô đừng có dát vàng lên mặt.”

"..."

Đừng có dát vàng lên mặt...

"Nếu như cô dám nói bậy bạ trước mặt cậu út, tôi và Minh Lãng nhất định sẽ khiến cô chịu không nổi!"

"Đúng đúng! Cô có thể giả vờ ngây thơ và dễ thương trước mặt cậu tôi, nhưng nó vô dụng trước mặt chúng tôi thôi!"

"Không biết cậu út nghĩ như thế nào nữa? Vì một con nhóc thối mà đi cãi nhau với ông bà ngoại như thế."

"Tô Tiểu Manh, nếu như sau này cậu tôi vì cô mà lại cãi nhau với ông bà ngoại, chúng tôi sẽ không buông tha cho cô đâu!"

Thiện Minh Lãng nghiêm túc nói!

Tô Tiểu Manh đã đại khái hiểu ý của họ.

"Vậy... hôm nay các người trói tôi lại chỉ để cảnh cáo tôi điều này, phải không?"

"Đúng, dạy cho cô một bài học, sau này cô sẽ nhìn rõ thân phận của mình!"

Đan Minh Húc tức giận nói.

Tô Tiểu Manh hơi siết chặt nắm đấm, sự khó chịu trong lòng cô lại bùng phát.

Cô biết rõ nếu lúc này cô gật đầu, nói vài câu "tôi hiểu rồi" thì sẽ không phải khổ sở nữa...

Nhưng cổ họng vốn đã nghẹn một cục tức không thể phát ra những lời nịnh nọt như vậy.

"Các người đừng thả tôi ra."

Tô Tiểu Manh lạnh lùng nói.

Đan Minh Lãng sửng sốt một chút: "Cô, cô nói cái gì?"

"Tôi nói các người không được thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! Kiện các người tội bắt cóc! Tôi sẽ nói cho tên khốn Ân Thời Tu kia, để anh ta giết chết các người!"

"..."

"..."

Khuôn mặt Đan Minh Lãng cứng đờ, còn khuôn mặt Đan Minh Húc thì trở nên đen kịt!

Bầu không khí trong nhà kho ngầm đột ngột đóng băng, không khí ẩm ướt dường như biến thành những hạt băng, tỏa ra một luồng khí lạnh.

Đan Minh Húc đi đến trước mặt Tô Tiểu Manh, vươn bàn tay to ra và nhéo cằm Tô Tiểu Manh, không hề thu lại chút sức lực nào.

Đầu Tô Tiểu Manh nóng lên vì đau.

"Cô nghĩ cậu út là ai?"

"..."

Anh là ai chứ? Cho dù anh tuyệt vời đến đâu, anh cũng chỉ là một con người, không phải là một vị thần! Có gì đặc biệt sao?

"Người như cậu út của tôi, cho dù là hoa hậu thế giới cũng chưa chắc xứng với cậu ấy, cô là cái thá gì? Hả?”

"..."

Hoa hậu thế giới?

"Nếu như cô không giả vờ đáng yêu, ngây thơ, trong sáng và đáng thương! Cô cho rằng cậu tôi có thể yêu cô sao?"

"Nhóc con, giả vờ cũng là một bản lĩnh đấy, cậu thì biết cái rắm gì!"

Tô Tiểu Manh chịu đựng cơn đau ở quai hàm, thậm chí còn chửi lại.

Sắc mặt Đan Minh Húc tối sầm lại: "Xem ra, nếu hôm nay thả cô về... chúng tôi coi như xong đời nhỉ?"

"Đúng! Tôi nhất định sẽ khiến hai tên khốn các người phải hối hận! Hối hận đến chết!"

Coi thường cô ư? Dám coi thường cô ư?

Tại sao? Tại sao họ lại coi thường cô?

Tô Tiểu Manh cảm thấy rất khó chịu... muốn chết cho xong.

Cô đã làm gì sai mà lại bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác như thế...

Dường như bất cứ ai cũng có thể đến bên cô và chỉ vào mũi cô nói đủ lời vậy.

Khi cô yêu Ân Thời Tu, mọi người đều cảm thấy Ân Thời Tu thiệt thòi, ai cũng cảm thấy cô đê tiện và vô liêm sỉ, cô dùng mọi cách để bám đùi Ân Thời Tu...

"Được, vậy tôi sẽ để cô chết đói ở chỗ này!"

Đan Minh Húc để lại câu nói này và nói với Đan Minh Lãng: "Đi thôi!"

Đan Minh Lãng sửng sốt một lúc, sau đó do dự mở to mắt nhìn Đan Minh Húc.

Đan Minh Húc cau mày, liếc anh ta một cái, Đan Minh Lãng cúi đầu đi theo Đan Minh Húc ra khỏi nhà kho.

Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, tầng hầm lập tức rơi vào một sự im lặng chết chóc.

Đôi mắt của Tô Tiểu Manh vẫn bị bịt kín, nhưng miếng vải che mắt cô đang dần ẩm ướt...

Cô không muốn khóc.

Nhưng sự tức giận, bất bình, bất công, khó chịu và sợ hãi trong lòng... khiến cô không thở nổi.

Đây là đâu...

Có ai không…

Cô sẽ chết ở đây mà không ai biết sao?

Cô co người lại, nhưng lại phát hiện cái bụng căng phồng khiến cô không co lại được.

Ở đây lạnh quá... Tay chân cô lạnh đến mức hơi cứng đơ rồi.

Ông chú khốn nạn... chú đâu rồi...

...

Ngay khi Đan Minh Lãng ra khỏi tầng hầm, anh ta đến gần Đan Minh Húc và lo lắng hỏi:

"Anh, anh thật sự định để mợ út…"

Đan Minh Húc liếc anh ta: "Sao em cứ gọi cô ta là mợ út dễ dàng như vậy hả?"

Thiện Minh Lãng suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Rõ ràng cô ta lớn hơn chúng ta một tuổi, nhưng chúng ta phải gọi cô ta là mợ út... em thấy cũng khá dễ thương."

Đan Minh Húc lườm anh ta:

"Dễ thương cái đầu em! Vừa rồi em không nghe cô ta nói sao? Nếu không dạy cho cô ta một bài học lớn, sau này cô ta có thể sẽ gài bẫy hai chúng ta đấy!"

"Nếu cô ta thực sự bắt nạt cả hai chúng ta, cùng lắm chúng ta nên tránh xa ra là được mà!"

Đan Minh Lãng nghiêm túc nói:

"Em chỉ hy vọng cô ta sẽ không quấy rầy cậu út nữa. Vừa rồi cô ta đã khiến cậu út và ông bà ngoại bất hòa rồi..."

"Dù sao, chúng ta ném cô ta ở lại đây một đêm đi! Ngày mai quay lại... Anh không tin cô ta không thể học được bài học nào."

Đan Minh Húc nói.

"Hừm... có lạnh chết không?"

"Sẽ không đâu!"

"... Có chết đói không?"

"Em có thấy ai mới qua một đêm đã chết đói chưa? Sáng sớm mai chúng ta lại tới, cho cô ta ăn chút gì đó thì sẽ không sao đâu."

"…Ồ, được thôi."

Đan Minh Lãng đáp lại, nhưng trong lòng cảm thấy hơi bất an.

Hai người kề vai nhau bước về phía con đường xuống núi.

Đây là núi Cửu Linh, đường núi quanh co khúc khuỷu, vô cùng phức tạp.

Dân cư thưa thớt, chỉ có hai khu nghỉ dưỡng, một trong số đó là khu nghỉ dưỡng của nhà họ Ân.

Đan Minh Lãng và Đan Minh Húc để Tô Tiểu Manh trong khu nghỉ mát này của nhà họ Ân.

Họ tin rằng trong chốc lát sẽ không có ai đến.

Chỉ một đêm thôi, họ cảm thấy sẽ không có gì xảy ra...

...

Ân Thời Tu đợi trong căn hộ cả đêm, phòng khách đầy khói, cái gạt tàn trên bàn cà phê đầy tàn thuốc.

Có những đốm sáng xám thấp thoáng bên rìa trời, bầu trời... sắp sáng rồi.

Và Tô Tiểu Manh... vẫn chưa về.

Ân Thời Tu nghĩ đi nghĩ lại cả đêm, nhưng không thể nghĩ ra cô đã đi đâu.

Người gác cổng của khu chung cư nói rằng lần cuối cùng nhìn thấy Tiểu Manh là khi cô đi mua cơm chiên...

Nhưng sau khi mua xong thì không thấy cô về nhà.

Anh ta điều chỉnh camera, chỉ thấy Tiểu Manh rời khỏi tòa nhà, nhưng không thấy Tiểu Manh trở lại.

Anh liếc nhìn đồng hồ và bật điện thoại, anh đã xem điện thoại không biết bao nhiêu lần...

Đã bốn giờ rưỡi.

Anh đứng dậy, mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

Chỉ có một khả năng.

Khi xe của Ân Thời Tu dừng trước cửa nhà cũ của nhà họ Ân vào lúc năm giờ sáng, người bảo vệ đang ngủ gật trong phòng bảo vệ giật mình hoảng sợ.

Anh ta mở cửa cho anh, vừa mới chào nửa chừng đã bắt gặp vẻ mặt như sát thần của Ân Thời Tu!

Chiếc xe lao thẳng vào sân.

Tiếng lạch cạch chói tai khiến chú chim đang ngủ gật giật mình bay đi.

Sân nhà của nhà họ Ân bị bao phủ một tầng áp bức, giống như một trận cuồng phong... khiến người ta đang ngủ cũng cảm thấy không yên tâm.

Ân Thời Tu đứng trước cửa Chính Uyển, sốt ruột nhấn chuông cửa.

"Lại đây! Ai vậy?"

Người hầu vẫn mặc đồ ngủ, khoác thêm áo khoác vội vàng chạy ra mở cửa.

Nhìn thấy Ân Thời Tu đứng ngoài cửa, anh ta giật mình: "Cậu Tư? Sao cạu lại tới đây?"

Ân Thời Tu lạnh lùng sải bước đi vào, hét lớn: "Tiểu Manh! Tô Tiểu Manh!"

"Cậu tư, cậu tư, cậu làm sao vậy? Ông chủ bà chủ còn đang ngủ mà?"

"Tô Tiểu Manh!"

Anh vừa hét vừa kiểm tra từng phòng ở tầng một!

Ngay sau đó những người hầu ở Chính Uyển cũng thức dậy và bắt gặp khuôn mặt đèn sì của Ân Thời Tu, ai nấy cũng đứng sang một bên, không dám nói gì.

Anh đang muốn đi lên lầu...

Ân Thiệu Huy cũng có khuôn mặt lạnh lùng đang đứng ở cầu thang.

Hai cha con nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.

"Làm gì vậy? Định làm loạn sao?"

Ân Thiệu Huy trầm giọng nói.

"Bố giấu Tiểu Manh ở đâu?"

Giọng nói của Ân Thời Tu trở nên lạnh lùng, lập tức hỏi.

Ân Thiệu Huy cau mày:

"Con hỏi bố cái gì?"

“Bố giấu Tô Tiểu Manh ở nơi nào?"

"Lão tứ, con nói chuyện với bố như thế hả?"

"Bố đưa vợ con đi, bố bảo con phải nói như thế nào nữa?"

"Tôi đưa vợ anh đi lúc nào? "

Cái nạng của Ân Thiệu Huy đập mạnh xuống đất.

Ân Thời Tu hừ lạnh một tiếng: "Mấy ngày nay, bố cho rằng con không biết chuyện bố ở dưới lầu nhà con sao?"

"..."

Ân Thiệu Huy không nói nên lời.

"Dù sao cũng nên đổi xe đi. Xe của bố có hạ cấp đến đâu thì cũng là xe quân đội! Mà chiều nay bố cũng qua đó phải không?"

Ân Thời Tu luôn cảm thấy rằng lý do bố mình qua đó chỉ là vì ông muốn biết thêm về Tiểu Manh.

Anh không phải loại bất hiếu, anh biết nếu vội vàng mang Tiểu Manh về và cưới Tiểu Manh, anh sẽ dọa hai vị trưởng lão.

Nhưng anh cũng sẵn sàng cho họ thời gian, hy vọng họ cũng có thể từ từ nhìn ra những ưu điểm của Tiểu Manh...

Nhưng... có vẻ như anh đã sai.

"Anh cho rằng tôi đưa Tô Tiểu Manh đi sao? Vậy anh cho tôi lý do đi?”

Lần đầu tiên, Ân Thiệu Huy cảm thấy chỉ số IQ của đứa con trai đáng tự hào của mình ở mức âm!

"Lý do?"

Đồng thời, Ân Thời Tu cũng cảm thấy rằng bố mình, người luôn luôn gian xảo và đầy mưu mô, thật ngu ngốc khi hỏi câu hỏi này.

"Chỉ là diễn lại cảnh năm đó anh ba xảy ra chuyện mà thôi. Bố đừng tưởng rằng com không biết năm đó anh ba chết như thế nào…"

"Lão tứ!"

Âm thanh này phát ra từ người mẹ chưa bao giờ lớn tiếng.

Ân Thời Tu hơi nheo mắt lại và nhìn mẹ mình.

Làn da của bà ấy vốn dĩ rất trắng, nhưng bây giờ vì kích động mà lộ ra màu đỏ bất thường.

Ân Thiệu Huy không ngờ Ân Thời Tu sẽ đem chuyện của anh ba ra nói...

Đó là vết thương trong tim của hai vợ chồng già ông, vất vả lắm mới ngưng chảy máu, thế mà lại bị con trai xé toạc ra.

Ân Thời Tu cũng không im lặng vì lời mắng mỏ của mẹ anh và sự thay đổi trong biểu hiện của bố anh.

"Nếu như bố cũng định dùng thủ đoạn đã từng đối phó với mẹ của Ân Mộng để đối phó với Tiểu Manh, vậy thì kết quả sẽ không đơn giản như mất đi một đứa con trai đâu."

Ngay khi Ân Thời Tu nói điều này, trái tim của Ân Thiệu Huy lạnh đi...

Chu Mộng Cầm hít một hơi thật sâu.

"Chỉ vì một cô gái tự nhiên xuất hiện... lão tứ, chỉ vì một cô gái tự nhiên xuất hiện sao?!"

"Cả đời này con chưa từng thích ai khác."

"...Được, vậy tôi nói cho anh biết, lão tứ, từ nay về sau, nếu có cô gái kia, sẽ không có tôi!"

Chu Mộng Cầm lạnh lùng nói, giọng nói dịu dàng thường ngày cũng trở nên lanh lảnh vì kích động.

"..."

"Được, trước tiên trả Tiểu Manh lại cho con."