Manh Thê Phúc Hắc

Chương 63: Những tấm bài trùng



Bên ngoài là thế giới phồn hoa, ánh đèn trong màn đêm của trời đất làm thành phố càng thêm hoa lệ, mĩ miều hơn. Nhưng ở trong những con hẻm nhỏ của thành phố lại là dáng vẻ hoàn toàn ngược lại. Đó là dáng vẻ dơ bẩn, ướt át và hôi hám, tồi tài. Ở trong một con hẻm nhỏ rộng chưa tới hai găng tay Lục Bạc mình đầy thương tích ép sát trên mặt tường lạnh buốt, hơi thở ngày một yếu dần. Ngước nhìn lên bầu trời tối đen kia, hắn tự giễu.

' Ông trời là muốn diệt mình rồi sao??? Hôm nay có lẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.'

Tầm mắt Lục Bạc ngày càng nặng trĩu, trước khi hoàn toàn hôn mê hắn thoáng thấy bóng dáng một cô gái trẻ nói gì đó nhưng lại nghe không rõ. Khi Lục Bạc mở mắt ra lần nữa hắn đập vào mắt hắn là trần nhà trắng xóa, lại không khỏi cảm thán bản thân có mệnh sống dai.

Lục Bạc vừa định chống tay ngồi dậy hắn chợt phát hiện ra hai tay lẫn hai chân hắn đều bị trói chặt bằng vải. Hắn cố gắng lấy sức giật ra nhưng vì bị mất máu nhiều nên cũng không còn bao nhiêu sức, nút thắt chẳng hề hấn gì. Ở nơi lạ lẫm Lục Bạc cũng không dám hành động khinh suất, một tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra.

- Ồ, chú tỉnh rồi à! Đừng có cử động mạnh, cháu mới sơ cứu qua thôi đó.

Nghe thấy tiếng người tất cả các dây thần kinh của Lục Bạc lập tức trở lên căng thẳng bước vào trạng thái cảnh giác. Bước vào phòng là một cô gái trẻ tầm 18, 19 tuổi mặc một chiếc áo phông, quần đùi jeans thập phần phóng khoáng, tóc vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống, trên cổ quàng chiếc khăn lông vàng.

- Cháu mới nhập học có hai tháng ở trường Y thôi, tay nghề còn non lắm lát vết thương mà chảy máu lại đừng trách cháu.

Diệp Cẩn Dao vừa nói vừa kéo ghế từ bàn học qua ngồi, cô vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực.

- Nào, vậy chú là ai??? Có thân phận gì??? Tại sao lại bị thương???

Thấy trên gương mặt cô gái nhỏ kia là một nụ cười dịu dàng Lục Bạc cũng buông lỏng cảnh giác hơn. Hắn cười cười nói.

- Ta chỉ là một người bình thường đắc tội với người khác nên bị người ta truy đuổi thôi.

Diệp Cẩn Dao tắt dần nụ cười, nghiêm túc nhìn vị tiên sinh trước mặt, hạ giọng.

- Thật sự là người bình thường??? Chú nghĩ con là kẻ ngốc chắc??? Trước khi thấy chú, cháu đã gặp qua mấy kẻ truy đuổi chú rồi, có người bình thường nào mà bị một đám người mang theo súng đuổi theo vẫn sống không. Hơn nữa bản thân cũng có súng.

Diệp Cẩn Dao vươn người với lấy cây súng ở trên bàn, cô cầm khẩu súng lục SIG P250 lắc lắc trước cái nhìn ngạc nhiên của Lục Bạc.

Lục Bạc cười hề hề như thể bất cần đời.

- Cháu gái à, con nghĩ nhiều rồi. Đó chỉ là đồ chơi của con nít thôi.

Diệp Cẩn Dao tì người lên thành ghế, tỏ vẻ chán nản.

- SIG P250 được sản xuất bởi J.P Sauer & Sohn và SIG Sauer, được thiết kế dựa trên ý tưởng của hai công ty đến từ hai quốc gia khác nhau đó là Mỹ và Đức. Đây là một khẩu bán tự động và có thể bắn liên tục 17 viên đạn. Các loại đạn sử dụng ở P250 cũng khá đa dạng đó là.357 SIG,.40 S&W,.45 ACP, 9x19mm Parabellum và.380 ACP. Cháu vẫn có chút kiến thức cơ bản khi học ở cao trung đó, chú lừa nhầm đối tượng rồi.

Diệp Cẩn Dao dừng lại một lúc lại lôi từ trong túi quần ra một tấm ảnh nhỏ, trên đó là một cô gái xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ trên môi, ánh mắt thập phần hạnh phúc.

- Chú không nói thật cháu xé nó ra đó. Nhìn độ cũ và cách chú cất giữ thì có vẻ nó rất quý.

Diệp Cẩn Dao hai tay giữ hai góc tấm ảnh, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn. Nhìn tấm ảnh Lục Bạc thoáng chốc hoảng loạn, nhưng rồi trở lại dáng vẻ điềm tĩnh.

- Vậy cháu nói trước, cháu là ai???

Diệp Cẩn Dao hơi kinh ngạc nhưng điều này đúng là không nằm ngoài dự đoán của cô. Một người thân phận thần bí như vậy người đó có thể ngốc sao.

- Diệp Cẩn Dao, 19 tuổi sinh viên năm nhất Đại Học Y. Con thứ của một gia đình bình thường. Hết rồi!

Lục Bạc hơi nhíu mày, thực sự khai ra hết rồi???

- Sao ta có thể tin cháu!

Diệp Cẩn Dao đứng dậy đến trước bàn học mở ngăn kéo lấy một tấm bằng nhỏ đưa ra trước mặt Lục Bạc.

- CMND. Được rồi đến lượt chú!

Lục Bạc thấy đứa trẻ trước mắt không có ác ý, cũng không giống như người xấu cũng dần buông lỏng cảnh giác.

- Lục Bạc, con trai trưởng Lục gia. Chỉ có thể nói cho nhóc như vậy. Biết ít chút sống mới lâu được.

Họ Lục??? Lẽ nào??? Diệp Cẩn Dao lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình. Cô chăm chú nhìn Lục Bạc suy tư gì đó.

- Cháu dính dáng đến chú rồi, biết ít hay biết nhiều khác biệt sao??? Nếu đám người kia tìm đến cháu thì cả nhà cháu đều sẽ gặp nguy thôi.

Diệp Cẩn Dao nói không phải không có lí. Chỉ cần đám người kia biết được cả nhà con bé cũng sẽ gặp nguy. Lục Bạc trầm ngâm.

Chưa đợi Lục Bạc trả lời lại Diệp Cẩn Dao cầm khẩu súng chĩa về phía hắn khiến hắn thoáng chốc kinh ngạc. Diệp Cẩn Dao không chút kiêng dè.

- Hay bây giờ cháu bắn chết chú nhỉ??? Chỉ cần chú chết bọn họ sẽ không làm khó cháu! Hôm nay là thứ 7 bạn ở chung của cháu về quê rồi, đây lại là phòng trọ riêng, chú thử nói xem cháu giết chú liệu có bị phát hiện không???

Lục Bạc bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn đứa nhóc chưa trải sự đời trước mặt.

- Không phải có sẵn câu trả lời rồi sao! Cháu sẽ đi tù đó.

Diệp Cẩn Dao kiên định.

- Vì người nhà, hi sinh mình cháu thì có sao đâu.

Đôi tay cầm súng hơi run run nhưng ánh mắt ngây thơ kia kiên định đến lạ thường, mỗi lời nói ra đều chắc như đinh đóng cột. Tố chất này, nhân phẩm này đúng là hiếm thấy. Sự hứng thú trong người Lục Bạc bị kích thích, hắn liền thỏa hiệp.

- Vậy được rồi. Thân thủ ta cũng không tệ nếu cháu chịu nhận ta làm sư phụ ta sẽ dạy cháu những thứ ta biết đủ để không bị đám người đó trả thù.

Diệp Cẩn Dao vẫn nắm chặt cây súng, chĩa thẳng vào đầu Lục Bạc.

- Thỏa hiệp thành công nhưng cháu cần có thứ gì đó để chắc chắn chú không lừa cháu. Giờ cháu đi lấy điện thoại chú phải nói ra chú vì sao lại bị thương, thân phận còn lại của chú là gì. Chú đừng tưởng chú chỉ nói hai câu kia cháu liền cho chú là đại gia bị người ta ghen ăn tức ở thật. Cái khuy cài áo giấu cam đó sớm đã bán đứng chú rồi. Và cháu sẽ giữ tấm ảnh đến khi hoàn thành xong việc huấn luyện.

Lục Bạc lẳng lặng trong lòng tán thưởng cô gái nhỏ trước mắt này. Mạch não nảy số cũng rất nhanh, khả năng phán đoán khá nhạy bén, quan sát cũng rất tinh tế và kĩ càng. Chiếc khuy cài áo của hắn đến người trong ngành cũng chưa nhìn ra được đó là camera kín. Nhận nhóc con này làm đồ đệ cũng không tính là lỗ.

Lục Bạc đưa mắt nhìn Diệp Cẩn Dao, chỉ thấy cô âm thầm nở một nụ cười, hệt như đã đạt được mục đích của mình.

- Cứ như thế một năm ta biệt tích đều là để huấn luyện cho đám nhóc đó. Ban đầu chỉ là nhận mình Diệp Cẩn Dao, ai ngờ hôm sau nó kéo theo Diệp Thiên với Đường Dạ đến ép ta nhận cả. Ban đầu cứ nghĩ bọn nó rất nhanh sẽ bỏ cuộc, hoặc ít nhất mất hai tới ba năm gì đó. Ai ngờ đứa nào đứa lấy liều mạng tập luyện, chỉ cần có thời gian rảnh đều đến học hỏi kĩ năng mới, chưa đầy nửa năm đã hoàn thành huấn luyện dành cho đặc chủng binh. Năng lực tiếp thu cũng rất mạnh, rất nhanh đã học hết những thứ ta có thể dạy. Ba đứa nó như một cặp bài trùng, kết hợp với nhau rất ăn ý. Bọn nó kéo ta điều tra hung thủ giết hại người nhà của Đường Dạ, sau khi tìm ra ba đứa nó trực tiếp đi tìm hung thủ để trả thù. Sau đó dưới sự bảo bọc của ta bọn chúng lập ra Angel of Death rồi dẫn dắt nó lớn mạnh như bây giờ.

Lục Bạc tâm lặng như nước, thủ thỉ kể lại như một câu chuyện cổ tích xưa. Ông nhớ lại từng chi tiết năm đó không tự chủ được mà cảm thấy thật hoài niệm. Từ một tổ chức chỉ ba người giờ đã lớn mạnh đến mức toàn thế giới đều có người của ba đứa nó. Ban đầu ông cũng chỉ định dạy cơ bản nhưng càng dạy ba đứa trẻ đó ông càng muốn dạy hết cho chúng những gì ông biết, sức hút của những đứa trẻ ấy khiến ông càng lún càng sâu.

Lục Bạc dừng lại một lúc rồi nói tiếp.

- Cũng chính lúc đào tạo đó nó nhìn thấy ta cầm tấm ảnh của cháu. Lúc đó nó sốt sắng hỏi khiến ta không hiểu gì. Nhưng lúc gặp hai đứa ở nhà chính thì ta cũng hiểu được phần nào rồi.

Ngoài Lục Bạc điềm nhiên cười ra những người ở trong phòng đều không dám tin mà nhìn nhau.

- Nhưng không phải anh là quân nhân sao??? Sao lại bao che cho Angel of Death.

Lục Đình nhịn không được hỏi điểm trọng tâm của câu chuyện. Ai mà không biết Angel of Death là tổ chức thần bí, những người chết trong tay họ sớm đã không đếm xuể. Tuy những người bị giết đều là người xấu nhưng ai biết đến khi nào thì họ sẽ bị tha hóa, cuốn sâu vào bóng tối chứ.

Lục Bạc cười tủm tỉm.

- Chú hỏi đúng rồi đó. Ban đầu bọn nó dùng những gì ta dạy để giết người ta cũng đã rất tức giận. Nhưng bọn chúng lại điềm tĩnh nói ra lí do, mục đích lại dai dẳng bám theo thuyết phục...

Lục Bạc ngước nhìn vào khoảng không, trầm ngâm một hồi.

- Trên đời này có rất nhiều thứ pháp luật không thể kiểm soát được, cũng có rất nhiều người lúc nào cũng bày ra bộ dạng chính trực nhưng tâm tư lại không sạch. Khi ba đứa nó đưa ta bản kế hoạch, ở chúng như toát lên dáng vẻ của công lí, ta nhịn không được mà yếu lòng trước chúng. Vì thế một mặt giúp chỉ điểm những vụ án chúng điều tra, một mặt hoàn thiện nốt những chi tiết chúng bỏ sót mà có nguy cơ bị điều tra ra.

Trong một căn cứ nọ, tất cả các thiết bị tân tiến nhất đều có ở đó. Những thiết bị y tế tân tiến nhất cũng có ở đó, ở căn phòng đó Diệp Cẩn Dao vẫn đang hôn mê nằm đó, chất dinh dưỡng từng giọt từng giọt một thông qua ống truyền truyền vào người cô. Căn phòng chỉ có tiếng ' tít tít' của máy đo nhịp tim và tiếng máy thở hoạt động.

Đường Dạ hai tay nắm lấy tay Diệp Cẩn Dao đưa lên trán cảm nhận hơi ấm của cô, như thể để xoa dịu nỗi bất an của chính mình.

- Dao Dao, khi nào em mới chịu tỉnh??? Em đã nằm đó suốt một tuần rồi đó. Anh thích nhìn dáng vẻ hoạt bát, nụ cười hạnh phúc của em, cho dù nó không dành cho riêng anh. Chỉ cần ở bên em, anh nguyện là hạ thần dưới váy em, âm thầm dõi theo bảo vệ em.

Đường Dạ không ngừng cầu xin, dáng vẻ ấy của anh thật hèn mọn nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng, trống trải. Kể từ giây phút biết tình cảm của mình không còn cơ hội nữa anh đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi bản thân mình, dằn vặt đến mức đêm nào cũng mất ngủ. Người kề vai sát cánh bên cô là anh! Người cùng cô trưởng thành từ khi ngây ngô đến chững chạc là anh. Lúc cô gặp nguy hiểm đến người chạy đến cứu cũng là anh. Nhưng tại sao cô chưa một lần quay đầu về phía anh.

Cho dù đã dằn vặt bản thân đến hèn mọn nhưng Đường Dạ chưa một lần trách cứ Diệp Cẩn Dao. Với anh chỉ cần Diệp Cẩn Dao hạnh phúc cho dù có trả giá bằng tính mạng mình anh cũng không do dự mà đồng ý. Cả đời này anh chính là tự nguyện trở thành cái bóng âm thầm bảo vệ cô một đời an nhiên, nguyện làm hạ thần dưới váy cô.

- Phấn chấn lên đi! Tình trạng của em ấy cũng ngày càng khá hơn rồi.

Người đẩy cửa vào là một chàng trai ngoại quốc. Anh ta có ngũ quan tinh xảo, góc cạnh sắc xảo giọng nói trầm ấm, mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh hệt như thiên thần xé truyện bước ra.

Poseidon nói tiếp.

- Tiểu Dao nhi gặp nạn có ai không đau lòng đâu. Nhưng hiện tại đau lòng cũng chả có tác dụng gì cả, chi bằng đi điều tra tại sao lại xảy ra sự cố còn hơn. Lần này có sự nhúng tay của thế lực lớn điều tra cũng có chút khó khăn.

Đường Dạ nghe vậy liền nhíu mày. Rốt cuộc là ai có dã tâm hại Cẩn Dao đến mức không màng tính mạng của người khác như vậy??? Ai có thù oán với Diệp Cẩn Dao đến mức này.

- Được rồi đó. Hai người ra ngoài đi, em cần bôi thuốc cho Tiểu Dao nhi rồi.

Cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang bởi một giọng nói nhẹ nhàng. Một cô gái ngũ quan sắc xảo, đôi mắt phượng, sống mũi cao làn da trắng hồng vô cùng xinh đẹp. Cô có mái tóc dài ngang vai uốn quăn nhẹ nhàng vô cùng nữ tính. Một thân khí chất tao nhã hệt như tiểu thư cao lãnh. Cô gõ gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của hai vị tiên sinh trong phòng.

- Vậy Cẩn Dao giao cho em đó!

Đường Dạ đứng dậy ra ngoài, Poseidon cũng đi theo. Trước khi ra đến cửa Poseidon quay đầu lại, cười tủm tỉm.

- Tiểu Tịch Tịch, lát gặp!

Vân Tịch ghét bỏ đóng sầm cửa lại. Cô đến gần giường bệnh của Diệp Cẩn Dao, đau lòng nhìn cô gái nhỏ thường ngày hoạt bát nay lại nằm im một chỗ. Vân Tịch nhẹ nhàng lật người Cẩn Dao vén áo cô ấy lên, nhìn vết sẹo đang seo lại cho dư chấn vụ nổ gây ra, cô không khỏi cảm thấy đau xót. Cô vừa bôi thuốc vừa tự nói chuyện.

- Đây là loại thuốc cải tiến từ thuốc loại lần trước, chỉ cần bôi đều đặn thì trong vòng một tuần sẽ không để lại vết tích gì. Em vẫn sẽ là cô nhóc đơn thuần, nghịch ngợm thôi.

Vân Tịch vào tổ chức gần như muộn nhất trong sáu người họ, thậm chí lúc cô gia nhập thì tổ chức đã phát triển lớn mạnh. Nhưng cô được Diệp Cẩn Dao ưu ái đưa lên vị trí 1 trong 6 người đứng đầu. Nhiệm vụ chính của Vân Tịch chủ yếu là nghiên cứu và phát triển các loại thuốc, so với Diệp Thiên hay Diệp Cẩn Dao ở mảng Đông y thì cô chuyên về Trung y cổ truyền hơn.

- Tịch tỷ, làm phiền chút!

Diệp Thiên ngó vào trong gọi Vân Tịch, cô cố tình tránh né nhìn người trên giường bệnh. Vừa thấy Vân Tịch phản ứng lại Diệp Thiên cũng quay người đứng chờ ngoài cửa.