Mạo Phạm

Chương 15



Nhà máy ở trấn Bình Xuyên đã vắng vẻ khá lâu, môi trường tự nhiên đã hồi phục từng chút một trong những năm tháng dài mới có thể chứa ánh sao trong trẻo như thế trên bầu trời.

Có bóng cây rậm rạp che khuất mặt trăng, họ không nhìn thấy nhưng ánh trăng vẫn sáng tỏ.

Liên Vãn đã sống ở thị trấn Bình Xuyên hơn 20 năm và chưa bao giờ nhìn thấy những vì sao như hôm nay.

Nàng ngơ ngác nhìn, bầu trời đen kịt giống như cửa sổ thủy tinh cuối cùng cũng được lau sạch sẽ, nàng nhìn không chớp mắt, giống như muốn từ bên trong nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của bọn họ.

Dường như mọi thứ đều xa vời, chỉ có người bên cạnh là thật. Thể xác và tinh thần sôi sục rồi nguội dần, đầu óc bình tĩnh lạ thường. Liên Vãn quay đầu lại, phát hiện Chu Yên Thiển cũng đang nhìn mình, đôi mắt ấy chú tâm và yên tĩnh, không biết cô đã nhìn nàng bao lâu rồi.

Hành động không tự chủ giờ lại như một điều tất nhiên. Họ bước sang một bên, mượn thân xe to lớn của chiếc xe thương mại, và lại bắt đầu hôn nhau.

Lần này, Liên Vãn đã chủ động đưa tay ra.

Lại hôn Chu Yên Thiển, Liên Vãn kiên nhẫn hơn rất nhiều lần so với buổi chiều. Nàng ôm mặt cô, cẩn thận mút lấy môi dưới của cô, cảm thấy rất thơm và mềm, có mùi phấn thoang thoảng, khi nàng thăm dò vào trong thì phát hiện khoang miệng ẩm ướt và ấm áp, hai gò má của người phụ nữ mềm mại, đôi mắt của cô trong veo, Liên Vãn ôm chặt lấy cô, từ cẩn thận trở nên phóng túng, không thể cưỡng lại hôn cô, cảm giác vô cùng thân mật với cô.

Nàng than thở giữa môi và lưỡi: Hóa ra giữa người với người lại có thể thân mật đến vậy.

Chu Yên Thiển mềm mại ôm lấy cổ nàng, hé môi với nàng và phát ra những tiếng hừm khe khẽ từ cổ họng. Tất cả mọi thứ về cô dường như đều mở ra với nàng, Liên Vãn ôm chặt lấy cô, đây là lần đầu tiên nàng chạm vào cơ thể một người rõ ràng như vậy. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô xuyên qua lớp quần áo mỏng, không khác gì nhiệt độ cơ thể của Liên Vãn.

Họ có cùng một giới tính, và Liên Vãn đã nhận ra rõ ràng điều này trong phòng tắm vừa rồi. Nhưng bây giờ họ ở gần sát nhau, ngay cả những đường cong trên cơ thể cũng chạm vào nhau, nàng sâu sắc cảm thấy rằng cả hai vẫn còn khác biệt.

Dọc đường có vài nhóm người đi tới, Liên Vãn ôm Chu Yên Thiển, hơi tách ra, dưới ánh đèn lờ mờ đi vào sâu trong bãi đậu xe.

Càng đi vào trong, ánh đèn càng tối, xung quanh không có chiếc xe nào cản trở, chỉ có những bụi cây xung quanh, thò ra những cành cây khẳng khiu.

Không khí tràn ngập mùi thơm của thực vật không biết tên, cành cây xào xạc và cào vào quần áo trên người. Chu Yên Thiển ôm cổ Liên Vãn rồi nói đùa bên tai nàng: "Em đang dẫn chị vào rừng à?"

Liên Vãn nghĩ đến những nam sinh trong lớp cấp ba của mình trở về sau buổi tự học buổi tối, trên lưng dính những chiếc lá rơi và rễ cỏ, cổ họng nàng thắt lại: "Không..."

Nàng nói không, nhưng lại cúi đầu xuống, và rồi háo hức giữ đôi môi có phần chật vật của Chu Yên Thiển một lần nữa.

Những câu nói đùa mà Chu Yên Thiển sắp nói đã hoà tan giữa môi và răng trước khi cô kịp nói ra.

Buổi chiều tập luyện có vẻ hiệu quả. Liên Vãn ngày càng trở nên gấp gáp, như thể nàng muốn một ngụm nuốt chửng cô. Chu Yên Thiển hơi ngẩng đầu lên, có chút khó khăn theo tiết tấu của nàng.

Dần dần, eo của cô trở nên mềm nhũn, hai chân cũng nhũn ra, Chu Yên Thiển không thể đứng vững, muốn trượt xuống nhưng bị Liên Vãn giữ chặt.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi hai người đều nghe thấy bụng Chu Yên Thiển kêu lên.

Liên Vãn buồn cười và bật cười thành tiếng.

Đã lâu nàng không cười như thế này, và khi nàng ngừng cười, nàng mới nhận ra rằng xung quanh quá yên ắng, ánh trăng giữa các bụi cây chiếu sáng như bạc vỡ.

Cuối cùng cũng buông ra, Chu Yên Thiển quay người đi, lồng ngực phập phồng và mất một lúc mới hoà hoãn lại, dường như có chút ngượng ngùng ngoéo đầu ngón tay của nàng, nhỏ giọng giải thích: "Chị đói bụng."

Cô ăn trưa quá sớm, lại còn bơi lội, nên bây giờ cô đói rồi.

Liên Vãn lấy điện thoại di động ra xem, đã tám giờ mấy gần chín giờ tối, bữa chiều ở trấn Bình Xuyên thường đi kèm với hoàng hôn và ráng chiều, rõ ràng là đã quá giờ ăn, nhưng lại quá sớm để ăn tối. Nàng dẫn Chu Yên Thiển đi tìm xe, bắt nguồn từ thói quen hay ra ngoài của tài xế, nàng lấy ra một túi chocolate lớn từ ngăn phía trước ghế phụ.

Nàng lấy ra vài viên nhét vào tay Chu Yên Thiển: "Chị ăn lót dạ trước đi."

Nói xong, nàng khởi động xe và lái ra khỏi bãi đậu xe.

Chiếc xe này toàn thân đen kịt, tương đối lớn, lại có hộp số tay, Chu Yên Thiển vẫn còn hơi chóng mặt, chỉ cầm chocolate nhìn Liên Vãn theo thứ tự sang số và vượt lên. Nhìn chiếc xe cũ kỹ này len lỏi qua dòng xe cộ một cách linh hoạt, nhưng khuôn mặt người lái xe lại toát lên một vẻ gợi cảm khác dưới ánh sáng và bóng tối. Trong tình huống này, mặc dù Chu Yên Thiển là người có giáo dục, cô chưa bao giờ nói nặng lời về một số vấn đề xã hội, nhưng cô lại cảm thấy câu nói hộp số tay là sự lãng mạn của đàn ông là vớ vẩn.

Châm ngôn cuộc sống của Chu Yên Thiển là Nói thì phải làm, dưới sự hướng dẫn của slogan này, mọi việc cô làm luôn thuận lợi và cực kỳ tự do.

Thế là cô liền khen: "Mỗi lần nhìn em lái xe là chị lại thấy ngầu quá xá."

Cô tài xế xinh đẹp như bị kẹt, tay chân không biết đặt ở đâu, nàng ngơ ngác tiêu hóa câu nói này một lúc rồi vội vàng mở radio trên xe, chuyển đề tài: "À... ờm, ờ, đúng rồi, tờ vé số kia của chị hôm nay xổ số phải không?"

Chu Yên Thiển phát hiện ra rằng khi nàng khẩn trương, nàng thậm chí còn nói nhiều hơn.

Phát hiện này khiến tâm trạng của cô rất tốt. Cô nhét cả viên chocolate vào miệng, cười tủm tỉm trả lời: "Ừm, hình như là vậy."

Liên Vãn cũng không dám nhìn cô, sau khi skip mấy kênh, cuối cùng nàng cũng tìm được chương trình phát thanh công bố kết quả xổ số.

Người dẫn chương trình đang tán gẫu trước khi quay số, và giọng nói phóng đại của anh ấy lấp đầy không gian nhỏ trong xe.

Liên Vãn kéo nhẹ cổ áo và thả lỏng một chút.

Rất nhanh đã đến phần quay số, hai người đều chăm chú lắng nghe, sau khi quả bóng thứ ba tung ra, hai người đều thất vọng thở dài: "Ôi —"

Sau đó, họ giao tiếp bằng mắt rồi cười rộ lên.

Chu Yên Thiển kéo dài giọng nói, "Khoản đầu tư lần này lại thất bại."

Liên Vãn không trả lời, đường phía trước có chút tắc đường, nàng nở nụ cười trên môi, nghiêm túc nhìn đường.

Chu Yên Thiển lại đến gần thêm một chút, vỗ nhẹ vào đùi nàng, đồng thời nói: "Nhưng hình như khoản đầu tư này thành công rồi."

Liên Vãn một tay giữ vô lăng, một tay nắm lấy tay cô, nghiêm túc trả lời: "Ừm."

Thật ra không ai nói bất cứ điều gì để xác nhận quan hệ, và Chu Yên Thiển cuối cùng cũng không giải thích được tại sao cô lại bất ngờ hôn nàng. Nhưng Liên Vãn vẫn đồng ý, sau khi cô nói câu đó xong, cô cảm thấy bầu không khí mập mờ không thể kiểm soát được đang lưu chuyển, nhưng bây giờ, cả hai đều rất hưởng thụ nó.

Không cần phải nói quá nhiều, vậy là tốt rồi.

Khoảng thời gian xấu hổ, và hầu hết các quán ăn bên đường đều lưa thưa ánh đèn. Liên Vãn lái xe, cuối cùng cũng tìm thấy một quán thịt nướng vừa khai trương phục vụ bữa tối, đáng tiếc là than củi vẫn đang được nhóm, và họ phải đợi một lúc.

Sợ Chu Yên Thiển sẽ quá đói, Liên Vãn tinh mắt nhìn thấy một quầy hàng nhỏ bán rau trộn và bánh nướng cách đó không xa, thế là nàng bước tới và gói nốt phần thức ăn cuối cùng.

Đem túi lớn túi nhỏ đưa tới: "Không có thịt, chị ăn tạm trước đi."

Người phụ nữ không nhúc nhích, ngửa mặt kiều mị nhìn nàng: "Gắp cho chị đi. Chị không muốn ăn tảo bẹ, những thứ khác đều muốn một ít."

Liên Vãn tính tình tốt, không chút phàn nàn gắp đồ ăn lên miệng người ta: "Đây."

Chu Yên Thiển cắn một miếng, nước giấm trong đó làm cô sặc mũi.

Khi Liên Vãn mua nó, trong nồi lớn chỉ còn sót lại một chút rau trộn, nước lèo sền sệt, chua hơn bình thường.

Nhưng người bên cạnh cô vẫn đang mong đợi nhìn cô, chờ đợi phản hồi của cô. Ghế đẩu ngắn, hai chân miễn cưỡng thu lại, giống như một con cún to đang ngồi xổm trên mặt đất chờ chủ nhân mang đi, Chu Yên Thiển cố nén mùi chua trong cổ họng, vỗ vỗ cánh tay của con cún to một cách tán thưởng: "Cũng ngon lắm, em cũng ăn đi."

Nghe cô nói như vậy, mặt mày Liên Vãn hơi giãn ra, thu tay lại, cũng cắn một miếng. Nàng không kén ăn như Chu Yên Thiển, khẩu vị cũng không cảm thấy có gì không ổn, ăn một nửa mới phát giác: "Chị không ăn à?"

Chu Yên Thiển lắc đầu: "Không ăn, ăn no rồi thì không ăn thịt nướng được."

"Được rồi." Liên Vãn gật đầu, nàng biết sức ăn của cô không lớn, ăn chocolate rồi chắc sẽ không quá đói, nên cũng thả lỏng, ăn hết rau trộn và bánh nướng vào bụng.

Chu Yên Thiển ngồi bên cạnh nàng, chống cằm cười tủm tỉm nhìn nàng, và thỉnh thoảng đưa tay sờ đùi nàng, với một lực rất nhẹ, khiến Liên Vãn ngứa ngáy.

Nhưng nàng đã kiềm chế bản thân, không nhúc nhích.

Chu Yên Thiển cũng phát hiện ra.

Trên mặt lộ ra nụ cười, cô lại lén lút nhéo cái bộ phận rắn chắc, hôm nay quần của Liên Vãn hơi rộng, quần áo rộng thùng thình, trên mặt lạnh lùng lộ ra một vẻ đẹp chán chường khác, khiến người ta thật muốn làm loạn cả người nàng.

Đây là lý do tại sao buổi chiều Chu Yên Thiển không kìm được muốn hôn nàng.

Bây giờ, lý do đó cũng có hiệu lực.

Chu Yên Thiển khéo léo vuốt ve đùi Liên Vãn, cảm thấy cơ thể nàng ngứa ngáy không được tự nhiên nhưng vẫn kiềm chế tuân theo, không khỏi cười ranh mãnh.

Son môi đã bị ăn hết, nhưng đôi môi vẫn đỏ mọng khi khép mở, như thể thì thầm, nói với Liên Vãn:

"Ngoan quá."