Mạo Phạm

Chương 44



Trận mưa xối xả này đánh dấu sự kết thúc của mùa hè.

Thời tiết ngày càng mát mẻ, mát đến nỗi mùa thu trông có vẻ rất ngắn ngủi, dường như chỉ có một làn gió thu thoảng qua, cuốn những chiếc lá rơi trên đường và nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều quấn lấy nhau trong bộ quần áo dày.

Liên Vãn vừa rời đi thì Chu Yên Thiển thức dậy ngay sau đó. Công việc cuối năm nhiều, mấy ngày nay Liên Vãn phải chạy xa để kéo hàng, lòng vòng mấy quận, huyện lân cận. Nàng ra ngoài vào lúc bình minh vừa ló rạng và có thể sẽ không kịp quay lại ăn chiều vào chạng vạng.

Mùa đông trời sáng rất muộn, ngoài cửa sổ còn tối đen, Chu Yên Thiển thức dậy mặc quần áo, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy ánh đèn pin lập lòe trên cầu thang.

Xung quanh tối om, như thể cả thế giới vẫn chưa thức giấc, chỉ có một nguồn sáng duy nhất, Chu Yên Thiển có thể nhìn thấy mái tóc của người cầm đèn pin bị thổi bay, trên đỉnh đầu bù xù do vừa ngủ dậy.

Cô muốn cười một chút, bởi vì người dậy sớm quấn ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, người nọ cao, bóng lưng như gấu, hơn nữa còn tự đính kèm chùm ánh sáng tiêu điểm. Liên Vãn nhỏ hơn cô vài tuổi nhưng không ngờ nàng lại theo chế độ dưỡng sinh trong suốt mùa đông như vậy, ngày nào ở nhà cũng dỗ Chu Yên Thiển mang vớ và nàng không bao giờ quên trùm kín mít người khi ra ngoài.

Bây giờ trên tủ đầu giường vẫn còn một cốc nước nóng mới đun sôi, đến giờ Chu Yên Thiển tỉnh lại là vừa đủ ấm.

Thấy tia sáng xa dần, Chu Yên Thiển lại bò lên giường nằm, đưa tay chạm vào thành cốc, giữ hơi ấm trong lòng bàn tay, cô khoanh chân gửi tin nhắn cho Liên Vãn.

Vừa gửi tin cô vừa lướt xem lịch sử trò chuyện, thấy phần lớn tin nhắn đều do cô gửi trong đoạn chat giữa hai người, Liên Vãn bình thường không mấy khi trả lời tin nhắn của cô, lúc bận rộn còn không rảnh đọc, nếu muốn nói gì thì chờ nàng về rồi nói trực tiếp luôn.

Tất cả đều là những chuyện vụn vặt. Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, bữa trưa và bữa tối, tình trạng đường xá trong quận, người bảo vệ đưa cho nàng điếu thuốc, giống hệt như chấm công.

Nhưng nghĩ lại thì Liên Vãn ở bên ngoài cũng không có lời gì để nói.

Chỉ có ở nhà thì nói nhiều hơn một chút.

Nghĩ đến đây, khóe môi người phụ nữ lén lút nở một nụ cười đắc ý.

Buổi sáng mùa đông tối như mực và yên tĩnh, chỉ có tiếng cô gõ bàn phím trên điện thoại di động.

Khi Liên Vãn leo lên ghế lái, nàng nhìn thấy tin nhắn của Chu Yên Thiển. Chỉ vài từ đơn giản: Dậy rồi, lạnh quá.

Hôm nay dậy sớm thế. Nhưng mà, khoé môi Liên Vãn lại cong lên, khuôn mặt vốn căng thẳng vì gió lạnh đột nhiên sinh động hơn, đầu tóc còn rối bù, bình nước nóng tùy ý đặt ở trước kính chắn gió, bộ dạng phong trần mệt mỏi nhưng trong ánh mắt lộ ra ý cười dịu dàng, giống như mặt sông phá băng.

—— Mặc thêm quần áo, chị đi ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ.

Căn nhà cũ đang ở bây giờ không có lò sưởi, điều hòa khô quá, người phụ nữ ho đến không ngủ được đành phải tắt đi, nhưng có nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm nhau, chăn ga gối đệm cũng dày, nên ban đêm cũng không lạnh đến mức bị cảm, nhưng quá khó để dậy sớm.

Liên Vãn cũng quen rồi, nhưng cái lạnh khiến Chu Yên Thiển mở cửa hàng theo cái kiểu một ngày vãi chài hai ngày phơi lưới, không chỉ ngủ sớm dậy muộn mà còn ngủ nướng, khi ngủ dậy thì ì ạch mở cửa hàng như con rùa.

Cũng may trong khu chung cư phần lớn đã về hưu nên không có nhiều khách, đều là hàng xóm già và công nhân gần đó, cô cũng không bán đồ ăn sáng và đồ ăn khuya nên buôn bán vẫn luôn lai rai không đắt cũng chẳng ế.

Dậy sớm hay dậy muộn cũng không phải là xấu.

Liên Vãn không để bụng cô kiếm được bao nhiêu, nàng chỉ để tâm những gì mình kiếm được, trước đây nàng chỉ có một mình, bây giờ là hai người, đôi khi Liên Vãn tính toán số tiền tiết kiệm trong lòng khi nàng lái xe trở về, tính rằng nếu Chu Yên Thiển không kiếm tiền mà tiêu những gì nàng kiếm được, thì hai người họ vẫn có thể sống một cuộc sống không tệ.

Nên nàng càng cảm thấy không sao cả. Ở thị trấn có nhiều gia đình một người đi làm nuôi cả nhà, đông con, ở trong một ngôi nhà cũ kỹ, không dành dụm được bao nhiêu nhưng cuộc sống vẫn vậy, cuối tuần vẫn sôi nổi, cả nhà chen chúc trên một chiếc xe máy rong ruổi khắp nơi.

Còn nói to cười lớn đến nỗi chiếc xe máy cũng lạng lách theo.

Liên Vãn lái xe đi giao hàng sợ nhất là chạy cạnh xe máy loại này, xe tải lớn tầm nhìn khuất, mấy người này còn ngoan cố đi vào điểm mù của nàng.

Nói thì không nghe, thậm chí còn làm bộ mặt điếc không sợ súng.

Bây giờ nàng vẫn sợ. Nhưng thỉnh thoảng, nàng sẽ nghĩ về Chu Yên Thiển ngồi ở ghế sau xe máy của nàng.

Nàng cũng sẵn sàng cho cô tiền tiêu xài.

Quan điểm tiền bạc của Liên Vãn khá đơn giản. Thứ nhất là có cơm ăn áo mặc, không nợ nần chồng chất. Thứ hai là không tiêu xài phung phí, phải để dành, chuẩn bị cho ngày nào đó có biến cố lớn hoặc tai họa xảy ra, để phòng khi khẩn cấp có thể sử dụng.

Khoản tiền lớn đầu tiên trong đời nàng đến từ tiền tiết kiệm của bà nội, với số tiền này, nàng có thể dựa vào mối quan hệ để học lái xe trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, trả hóa đơn điện nước cho một người và mua đủ thức ăn cho một người. Liên Vãn là người đầu tiên thực hành và cũng là người duy nhất được hưởng lợi từ loại quan niệm tiền bạc được bà tin tưởng.

Bây giờ Liên Vãn đơn phương quyết định người thụ hưởng mới của mình. Nàng sẵn sàng chi tiền của mình cho Chu Yên Thiển.

Ngày qua ngày ở thị trấn nhỏ, dường như thời gian lặp lại như vậy, ngay cả giác quan của con người cũng dần bị cùn đi, nhưng khi nói đến tiền, mọi người đều rất nhạy bén.

Một số người nhận được thì cũng có một vài người mất đi. Cơn mưa cuối cùng của mùa hè làm ngập phòng họp nhỏ của đội. Vương Chí Cường không biết nghe ai nói nhà Liên Vãn đang trống, nên nhắc vài câu, Liên Vãn cho anh ta thuê nhà làm văn phòng với giá như cho không để đổi lấy chỗ tốt trong những đơn hàng.

Mâu thuẫn không vay được tiền trước đây dường như đã biến mất. Vương Chí Cường lúc này gặp Liên Vãn trên đường cũng rất lịch sự, thậm chí còn hạ kính xe xuống chào nàng: "Tiểu Liên."

Anh ta dừng xe lại, bên cạnh có người đang nói: "Lái xe qua bên này này, bên này còn chỗ trống."

Không có gì lạ khi nhận cùng một đơn đặt hàng của nhà máy. Người gác cửa đang kiểm tra danh sách ra vào, nên Liên Vãn chỉ đơn giản đi đến chào hỏi.

"Anh Vương." Nàng cởi áo khoác trong xe, áo len bên trong tôn lên dáng người mảnh khảnh của nàng, vừa đi tới vừa nói chuyện, nhưng nàng phải dậy sớm lái xe cả buổi sáng, trên mặt không có nụ cười, giọng điệu cũng không mấy thân thiện, "Các anh tới nhanh vậy à."

Mặt trời đã lên cao, và mặt trời mùa đông dường như mới thực sự xuất hiện vào lúc này, chiếu lên người một cách ấm áp.

Liên Vãn hơi híp mắt: "Mọi người chờ bao lâu rồi?"

Bên trong đang bốc hàng, nếu đợi lâu thì nàng sẽ đi ăn trước.

"Chắc còn lâu nữa." Vương Chí Cường ngậm điếu thuốc trong miệng ngẩng đầu lên nhìn nhà xưởng, "Công nhân đều đã đi ăn cơm rồi."

"Vậy thì tôi cũng..."

Chỉ là còn chưa kịp nói xong đã bị anh ta cắt ngang, "Chúng ta cũng đi ăn đi."

Vương Chí Cường vừa nói vừa đi tới, lúc này Liên Vãn mới nhận ra phía sau anh ta có một thanh niên gầy gò, nàng mở miệng định từ chối, nhưng hai người họ đã đi đến bên cạnh nàng, như thể muốn đi cùng nhau.

Lời từ chối xoay quanh trong miệng nàng, nhưng nàng vẫn nuốt chúng xuống.

"Được..." Nàng đáp, lại vô tình bắt gặp ánh mắt của người đàn ông xa lạ, người đàn ông này trông rất trẻ, nước da ngăm đen, dáng người không cao, trong ánh mắt dò xét có chút ranh mãnh.

Liên Vãn nhìn lại hắn ta, nhưng hắn ngay lập tức quay đi.

"À, đây là cháu trai của anh." Vương Chí Cường nói, "Mới ra xã hội và đi theo anh làm việc."

Tâm trạng của anh ta rõ ràng rất tốt, bầu không khí có chút thoải mái, Liên Vãn cười nói: "Chào, tôi cũng làm việc với anh Vương."

Bây giờ đến lượt đối phương lúng túng gãi đầu: "...Chào chị Liên, cứ gọi tôi là em trai là được."

Khóe miệng Liên Vãn giật giật.

Em trai Vương này nhìn có vẻ ngại ngùng, nhưng trong bữa ăn lại nói đến một tin tức lớn, hắn làm bụng của một bạn nữ to ra, nghe vậy Liên Vãn lập tức hối hận dự định đi ăn cơm cùng họ, nhưng có vẻ bọn họ không thèm để ý sự hiện diện của nàng, chỉ lo trò chuyện chủ đề của bọn họ.

"...Nhà cô ấy muốn con đem tiền qua rước người, sau đó bọn con sẽ đăng ký kết hôn." Chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp trường dạy nghề vừa nói vừa cẩn thận bưng bát phở, Liên Vãn liếc nhìn hắn ta qua hơi nóng bốc lên, không nhìn rõ biểu cảm của hắn lắm.

Vương Chí Cường rít một hơi thuốc: "Thế à... vậy thì bố mẹ mày gánh nặng đường xa rồi. Bọn họ nuôi mày nhiều năm như vậy, còn chưa kiếm được đồng nào thì đã phải cưới dâu về cho mày rồi."

"Con biết mà chú." Một bát mì khác được bưng lên, Liên Vãn ra hiệu đặt trước mặt Vương Chí Cường trước, "Con sẽ theo chú chăm chỉ làm việc."

"Ấy đừng... Tiểu Liên, em ăn trước đi." Vương Chí Cường không có lập tức trả lời hắn, dường như mới phát hiện trên bàn ăn còn có một người khác, ngăn cản phục vụ bưng thức ăn, kéo dài một câu, nhếch miệng cười nói: "Ưu tiên phụ nữ."

"Anh Vương, anh ăn đi."

Đáng tiếc Liên Vãn cũng không ngẩng đầu, ánh mắt như dán vào điện thoại, tùy ý nói: "Tôi không để ý chuyện này, cả buổi sáng bận rộn đói lả người, giờ thêm một chút cũng vậy thôi."

"Ôi." Vương Chí Cường bị từ chối khéo, thấy cháu trai ngây người nhìn chằm chằm, anh ta càng thêm tức giận.

"Vậy nhà mày hiện tại có bao nhiêu tiền? Đối phương muốn bao nhiêu của hồi môn? Bao nhiêu tiền dưỡng thai, ba lượng vàng? Định bày tiệc sao? Định đi bệnh viện nào khám? Kết hôn thì dễ, sinh con thì tốn rất nhiều tiền."

Hàng loạt câu hỏi khiến cháu trai kinh ngạc, trên mặt lộ ra chút khó xử: "Nhà con không có nhiều tiền... học kỳ này chị con cũng chưa đóng học phí, mẹ nói để con ra ngoài kiếm tiền trước, rồi họ sẽ nghĩ cách sau."

"Còn nhà bạn gái mày thì sao?"

"Nhà cô ấy cũng không có tiền..."

Không bao lâu, bát mì thứ ba đã được bưng lên bàn, Liên Vãn vừa trả lời tin nhắn, vừa nghe hai người nói chuyện, trong đầu nàng chỉ toàn là tiền, Chu Yên Thiển muốn gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng cảm thấy không tiện cắt ngang bọn họ.

"Ờm... nhưng cô ấy nói với con rằng ba lượng vàng thì không cần, nhưng mà cô ấy muốn tổ chức đám cưới với cả hưởng tuần trăng mật nữa, không vội sinh em bé, nên nhân lúc cái bụng còn chưa lớn thì ra ngoài đi chơi một vòng."

"Không vội sinh con..." Vương Chí Cường nhướng mày, hiển nhiên là kinh ngạc trước hai người trẻ tuổi không đáng tin cậy này, "Đám cưới kiểu gì...? Bây giờ kết hôn bày nhiều trò vậy hả?"

"Dạ, không có chuyện gì đâu chú, tối hôm qua cha mẹ con tính thử tiền trong nhà, nếu không mua ba lượng vàng, thì tiền mừng cưới cũng đủ chắp vá."

"Thế thì mày cũng đem tiền đưa cho người ta trước, vậy còn chị của mày thì sao? Không đóng tiền học?"

"Chị con nói sẽ tự đi vay, không cần người nhà trả, hôm qua chị ấy mới đi vay về."

"Sao mày không nói sớm."

Sau khi Liên Vãn ăn một bát mì, nàng tiếp tục ăn một bát mì khác. Bọn họ vẫn đang nói chuyện. Kéo dài từ nội dung hôn sự đến chuyện nhà gái tham lam đòi quá nhiều tiền, xem có nên bàn bạc lại không, dù sao cũng đều có thai...

Theo lời của Vương Chí Cường: Không có mày thì cô ta còn có thể tìm thằng nào nữa?

Liên Vãn húp xì xụp mì, cảm thấy mình như đang lạc trong một khu chợ cò kè mặc cả.

"Cần phải thuê áo cưới, chú, đến lúc đó chú lái xe chở con đi một chuyến nha, trong quận có một tiệm váy cưới, nhẫn thì con không mua, nhà con có một chiếc nhẫn tổ truyền, tối hôm qua mẹ vừa đưa cho con."

"Được không?" Vương Chí Cường dính hành lá xắt nhỏ ở khóe miệng, nghe cháu trai nói, không tỏ ý kiến nhưng bĩu môi, "Bây giờ kim cương đâu có thịnh hành, hồi đó tao còn mua cho vợ tao một chiếc nữa là."

"Được." Thanh niên da ngăm đen vẫn cẩn thận bưng bát, anh ta rất gầy, lưng hơi gù, tư thế khom người uống mì trông có vẻ gượng gạo, nhưng trên mặt lại có chút ngượng ngùng cố chấp, "Tổ truyền, năm đó cha con đưa cho mẹ con."

Thần thái của anh ta khiến Liên Vãn nhớ đến những gia đình chạy xe máy đi dạo phố mỗi cuối tuần và thích chạy gần sát xe nàng.

Cùng một hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi, và một chút ấm áp bướng bỉnh khờ khạo.

Cũng có thể là một bầu không khí gia đình ồn ào trong tương lai.

"Cũng được, đồ cổ cũng không tệ." Vương Chí Cường nhai mì, ngước mắt lên, ánh mắt tình cờ bắt gặp Liên Vãn đang trầm tư, "Đến lúc đó Tiểu Liên nhớ tới chơi nha."

"À... được."

"Bây giờ có hơi khó khăn nhưng kết hôn rồi thì sẽ ổn hơn." Thấy người đàn ông bất lực nhìn ngoài cửa, có lẽ là vì thương cháu trai, cũng có thể là xuất phát từ tình cảm, Vương Chí Cường đột nhiên thở dài, "Đây cũng là một giai đoạn cần thiết của đời người. Chẳng mấy chốc, con người ta sẽ già đi chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi."

Không biết tại sao, câu nói này lọt vào trong tai Liên Vãn, giống như một cây búa nhỏ, liên tục đánh vang.

Ngắn sao? Liên Vãn hồi tưởng lại nửa đầu cuộc đời của mình, dường như cũng không ngắn, ký ức sẽ kéo dài từng khoảnh khắc trong cuộc đời nàng, tái hiện rõ ràng trước mặt con người. Hóa ra nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, lần đầu tiên tham gia tang lễ, lần đầu tiên cầm vô lăng, lần đầu tiên lái xe, rồi lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên gắn bó mật thiết với một người.

Nhưng hình như nó thật sự rất ngắn ngủi, những khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy đổ xuống theo dòng ký ức, thoáng qua như cảm giác lần đầu tiên nàng chạm vào môi của một người phụ nữ.

Thu sang đông tới, nhiều thứ đã thay đổi.

"Mấy ngày nữa con sẽ đi cầu hôn." Cháu trai còn đang nói.

"Được, cưới dâu nhất định phải làm đàng hoàng, cha mẹ mày chịu thêm giai đoạn này, chờ chị mày gả đi cũng nhẹ nhàng hơn."

"Dạ."

"Mà có nhanh quá không? Tao còn tưởng mày vừa ra xã hội, nhưng bây giờ đã thành gia lập nghiệp."

"Ừm."

Trong lời nói của cháu trai có hy vọng về tương lai, Liên Vãn có thể nghe thấy, hắn ta bỏ học trường dạy nghề và làm bạn gái mình có thai, sự thay đổi như vậy thực sự là sự khởi đầu của một cuộc sống mới đối với hắn. Gia đình chen chúc trên chiếc xe máy, có hôn nhân, con cái, họ hàng thế tục, thảo nào họ náo nhiệt như vậy.

Mà nàng thì có gì đâu?

Nàng dựa vào cái gì mà duy trì hai người dài lâu nhưng thật ra lại rất ngắn.

Khi mì trong bát được ăn xong, bát đũa kêu loảng xoảng. Nước lèo được thêm hai lần có màu đục, không còn trong như lúc mới ăn. Liên Vãn cảm thấy một cảm giác bị thúc giục cấp bách mà đã lâu không gặp.