Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 124: Ngươi có dám hay không?



Người anh em tu luyện Bát Tiên Quyền kia cực kỳ cao lớn, lớn hơn Tiểu Hồ Tử kia một vòng, người khác đều cho rằng chắc chắn Tiểu Hồ Tử sẽ bị đánh bại, ai ngờ người anh em cao lớn tu luyện Bát Tiên Quyền kia lại bị đánh bại thảm hại, rơi xuống võ đài ngay tức khắc. Mấy người giàu có đập tiền vào đệ tử môn hạ Bát Tiên Quyền đều thổn thức, ai cũng cảm thấy không dám tin.


Ông ta chỉ ngồi bên cạnh Đàm gia, không ngừng nhỏ giọng bình luận về mấy cao thủ đi lên võ đài thi đấu, để xem ai thua ai thắng, rồi bảo Đàm gia đặt cược. Đồng thời ông ta cũng đặt cược một chút tiền vào đó, để Đàm gia thắng liên tiếp mấy trăm vạn, khiến Đàm gia vui mừng, cực kỳ tán thưởng.

Mà từ đầu đến cuối, Cát Vũ luôn lặng lẽ quan sát ở bên cạnh, không nói một câu. Đồng thời, tầm mắt của hắn cũng liên tục liếc nhìn xung quanh, để xem rốt cuộc cao thủ của nhà họ Quan đang trốn ở đâu. Nhưng rạp chiếu phim cũ kỹ này thật sự quá lớn, hơn nữa có quá nhiều người, nên Cát Vũ vẫn chưa tìm thấy cao thủ tuyệt thế mà nhà họ Quan mời tới đây.

Nhưng lúc Cát Vũ nhìn lướt qua, phát hiện ra ba người con trai của Trần Nhạc Thanh đều có mặt ở đây. Xem ra bọn họ cũng mời cao thủ tới tham gia cuộc thi lần này, tất nhiên bọn họ cũng đặt cược không ít tiền vào đó, ai cũng hưng phấn đến mức mặt đỏ tía tai.

Càng thú vị hơn là, chủ tịch Triệu mà Cát Vũ đã giúp thu thập hai anh linh vào mấy ngày trước cũng đến đây, có lẽ sức khỏe của hắn ta đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt hồng hào, bên cạnh còn dẫn theo một mỹ nữ, nhưng không phải là người lúc trước.

Điều này có vẻ hơi thú vị, ba trong bốn gia tộc lớn Trần, Quan, Triệu và Lôi ở thành phố Giang Thành đều đang có mặt tại đây, nhưng không biết người nhà họ Lôi có đến hay không.

Người nhà họ Lôi là thế gia âm dương, tu hành pháp thuật, bản thân cũng có công phu khá cao, hắn nghĩ bọn họ sẽ không tới tham gia cuộc thi đấu trong giới võ lâm như thế này. Nếu người nhà họ Lôi đích thân ra sân, có lẽ cũng không đến nỗi chỉ vì một nghìn vạn mà xuất đầu lộ diện.

Trong hội trường có năm võ đài nhỏ, rất nhiều cao thủ thay phiên nhau thi đấu. Trận đấu diễn ra một cách nhanh chóng, không ngừng có người bị đánh bại, lần lượt cúi đầu đi xuống võ đài.

Cũng có người bị đánh đến mức tàn phế, thậm chí là mất mạng tại chỗ, được người khác khiêng xuống võ đài.

Nói tóm lại, trận đấu càng về cuối thì càng trở nên khốc liệt, người tham gia thi đấu cũng đánh đến mức đỏ cả mắt, đương nhiên cũng xuống tay không hề nhẹ, đúng như câu nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn, vì một nghìn vạn tiền thưởng, mà mấy người tới tham gia thi đấu này đều bất chấp cả tính mạng, ai cũng muốn một đòn kết liễu đối thủ của mình.

Người chết ở đây đều không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, bởi vì từ lúc mới ra sân, đôi bên đều phải ký vào giấy sinh tử, chỉ cần tỷ thí chứ không bàn đến sống chết, tất cả đều tự nguyện, người nào sợ chết lại muốn chiến thắng nhận được tiền thì đừng nên đến đây.

Hai tiếng ngắn ngủi đã trôi qua, đám người giàu có vây xem ở bên dưới võ đài đều đỏ cả mắt, đồng loạt vung tiền như rác. Trận đấu như thế này thật sự quá kích thích, so với việc đánh bài cá cược còn kích thích hơn gấp trăm ngàn lần. Mỗi quyền cước đều có thể nhìn thấy tận mắt. Mỗi khi có ai đó bị trọng thương, đánh đến mức chảy máu mũi thì mấy tên giàu có này càng hưng phấn hò hét hơn. Tiếng la hét náo nhiệt cứ nối tiếp nhau trong cả hội trường.

Càng về sau, tất nhiên cao thủ cũng ngày càng lợi hại, người đứng trên võ đài cũng ngày càng ít đi.

Tiểu Hồ Tử của Địa Sát Quyền lúc trước đã sớm bị người khác đấm đến mức chảy máu mũi và miệng ở ván thứ ba, nên đã đi xuống võ đài.

Bây giờ vị đang đứng trên võ đài là một cao thủ được ông trùm thế giới ngầm ở thành phố Đông Thành tỉnh Nam Giang mời tới, người này là một ông già, công pháp tu luyện là một loại quyền pháp giống như Thái Cực. Tiếng động ổn thỏa, lúc đứng im thì yên tĩnh như một trinh nữ, nhưng vừa ra tay lại như sấm sét nổi giận, mạnh mẽ dứt khoát như đạn pháo phát nổ. Một khi bị ông lão này đánh trúng một chiêu thì cả người sẽ bay ra ngoài, bất tỉnh tại chỗ.

Ông lão này đã hạ gục liên tiếp ba cao thủ thăng cấp ở vòng ba, bây giờ đang đứng vững như núi, lẳng lặng chờ đợi người bước lên thách đấu ở trên võ đài.

Ông trùm thế giới ngầm ở thành phố Đông Giang – người đã mời cao thủ Thái Cực này tới đang cực kỳ đắc ý, ông ta đã thắng nhiều ván liên tiếp, e rằng đã có hơn một hai nghìn vạn rồi. Người này tên là Trương Bằng, người ở thành phố Đông Giang đều gọi ông ta là Lạt Thủ Bằng, bởi vì ông ta luôn làm việc với thủ đoạn độc ác, không nể mặt mũi, có thân phận và tài lực tương đương với Đàm gia, đang ngồi cách Đàm gia không xa.


Ô Nha đang đứng sau lưng Đàm gia sợ đến mức cả người run rẩy, vừa nhìn là biết ông lão tu luyện Thái Cực Quyền ở trước mặt là cao thủ nội gia. Dựa vào chút bản lĩnh của mình thì hoàn toàn không đủ dùng. Hắn ta nhìn Đàm gia, chỉ cần Đàm gia căn dặn một tiếng, cho dù chết, hắn ta cũng phải bước lên liều mạng với ông lão đó.

Hai ông trùm liếc nhìn nhau, Đàm gia nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lạt Thủ Bằng, trong lòng cực kỳ không vui, thế là ông ta cười nói: "Lạt Thủ Bằng, muốn đối phó với cao thủ mà ngươi đã mời tới này, cần gì phải dùng đến thủ lĩnh Ô Nha của ta? Ta chỉ tùy ý cử ra một người cũng có thể tiêu diệt ông ta một cách dễ dàng."

"Lão Đàm, ngươi đang khoác lác gì đấy? Đúng là thùng rỗng kêu to, để ta xem ngươi tiêu diệt vị cao thủ mà ta đã mời tới đây bằng cách nào? Hai nghìn vạn! Ngươi có dám cá cược hay không?" Lạt Thủ Bằng khinh bỉ nhìn Đàm gia.

Đàm gia u ám hừ lạnh nói: "Tất nhiên là ta dám rồi, tại sao ta lại không dám chứ? Ta chỉ sợ Lạt Thủ Bằng ngươi thua đến mức không còn cái quần để mặc, một mình ảo não quay về thành phố Đông Giang, như vậy mặt mũi ông trùm Đông Giang sẽ mất sạch."

"Ha ha ha... Nực cười, Đàm gia, ngươi cho rằng đang ở thành phố Giang Thành này của các ngươi thì Lạt Thủ Bằng ta sẽ sợ ngươi à? Ông đây có tiền, nên hai nghìn vạn này chẳng là cái thá gì cả." Lạt Thủ Bằng chế giễu lại.

Lúc này, Đàm gia quay đầu nhìn về phía Cát Vũ đang ở bên cạnh, thật ra ông ta muốn mời Cát Vũ ra mặt, giải quyết cao thủ mà Lạt Thủ Bằng đã mời tới kia, nhưng Cát Vũ cứ ngồi ở đó chẳng hề nhúc nhích, như không muốn nể mặt ông ta. Cát Vũ và Đàm gia chỉ là quan hệ hợp tác, chứ không phải được thuê, đương nhiên Đàm gia cũng không dám sai khiến Cát Vũ ra tay giúp mình, thế là ông ta đành phải gửi gắm hy vọng vào Tưởng Hải Tiếu đang ở bên cạnh ông ta.

“Tưởng đại sư, ngài có dám khiêu chiến với vị cao thủ kia không?” Đàm gia hỏi.