Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 298: Thằng nhóc ngươi chết chắc rồi



Nùng Lam vung hai cây Tang Môn Côn lên, bay thẳng đến đánh Cát Vũ. Cây Tang Môn Côn không ngừng tỏa ra quỷ khí u ám màu đen, chui vào người Cát Vũ làm cho hành động của hắn bị hạn chế. Quỷ khí u ám ấy là một loại khí tức gây tổn thương đến thần hồn của Cát Vũ, một khi nó vừa tiến vào cơ thể, thì lập tức hắn có một cảm giác đau đớn như kim châm vậy.

Thực ra tang môn côn chỉ là thứ yếu, khi Cát Vũ ra tay với Nùng Lam, hắn phát hiện tu vi của ông ta rất cao, nếu dựa theo cấp bậc tu hành của Hoa Hạ, thì tu vi của ông ta đã đạt tới chân nhân chi cảnh, hơn nữa còn là cảnh giới nhị tam tiền chân nhân chi cảnh.

Một khi người tu hành đạt tới chân nhân chi cảnh sẽ gặp phải thời kỳ bình cảnh, có thể cả đời sẽ giậm chân tại chỗ, tu vi sẽ mãi dừng lại ở giai đoạn chân nhân chi cảnh này.

Nhưng đối với mấy giáng đầu sư Đông Nam Á lại rất hiếm gặp thời kỳ bình cảnh, bởi vì họ đều tu luyện tà pháp.

Đặc điểm nổi bật nhất của tà pháp là phát huy hiệu quả nhanh chóng, tu vi cũng tăng lên rất nhanh, nhược điểm là không củng cố căn cơ vững chắc cho người tu luyện tà pháp.

Tu luyện tà pháp khó tránh khỏi phải giết người, luyện huyết, luyện quỷ, luyện thi… Giết người càng nhiều thì bản thân sẽ gánh lấy hậu quả càng nhiều, thường cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
 Cát Vũ đành phải sử dụng Mao Sơn tuyệt học là Mao Sơn hỗn nguyên bát quái kiếm, tạo thành cái lồng để bảo vệ bản thân, không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào.

Nhưng tu vi của đối phương đúng là mạnh hơn nhiều so với hắn, ngay cả đã dùng Mao Sơn hỗn nguyên bát quái kiếm, mà hắn cũng cảm giác như không thể chống đỡ nổi, bị đối phương ép liên tục lùi lại phía sau, suýt nữa không thể chống đỡ được.

Còn Thần gia đang ngồi trên sân thượng tầng ba, nhìn thấy Nùng Lam đã trấn áp Cát Vũ thì phấn khích đứng bật khỏi chỗ ngồi, vỗ tay và hét lớn xuống phía dưới: “Hay, đánh hay lắm! Nùng Lam thượng sư, hãy để tên nhóc này sống, ta sẽ cho ngươi thêm hai trăm vạn nữa. Ở sau vườn ta vẫn còn có hơn mười con chó săn khổng lồ, vừa hay dùng thịt của hắn bón cho chúng, ta muốn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của hắn, để hắn biết kết cục chống lại Củng Hồng Thần ta là thế nào, ha ha ha…”

Mặc dù Cát Vũ hoảng loạn, nhưng vẫn không ngừng niệm tĩnh tâm khẩu quyết để trấn định bản thân. Lúc này chỉ mới hơn mười chiêu mà mình đã sắp bại trận, nếu cứ đánh tiếp như vậy, lại đánh thêm mười mấy chiêu nữa thì hắn sẽ thua chắc.

Nghĩ vậy, Cát Vũ kết pháp quyết, định sử dụng súc địa thành thốn để thoát khỏi vòng vây của Nùng Lam, sau đó sẽ nghĩ cách sử dụng đại chiêu chống lại ông ta.

Tuy nhiên, khi Cát Vũ chuẩn bị thi triển chiêu súc địa thành thốn, thì chuyện khiến hắn hoảng sợ đã xảy ra, trong mớ khí tràng hỗn độn đó, thân hình Cát Vũ không thể di chuyển được, không biết từ lúc nào khí tràng đã bị phong toả.

Lúc này Cát Vũ mới nhớ vừa rồi khi hắn đang đánh nhau với mười mấy tên giáng đầu sư kia, thì khí tràng đã bị phong toả, mà kẻ phong toả chính là Nùng Lam.

Thế mà Cát Vũ đã quên mất tên Nùng Lam này có khả năng phong toả khí tràng.
 Một côn này thật tàn nhẫn, Cát Vũ có thể cảm nhận được cổ họng hơi ngọt, trong ngực truyền đến một trận đau nhói, thân thể bay lên không trung, bị đánh văng ra hơn mười thước, ngã mạnh xuống đất.

Mặc dù lồng ngực đau đớn vô cùng, nhưng Cát Vũ không dám dừng lại mà vẫn cố chịu đau, lập tức đứng dậy.

Lúc này, Nùng Lam đã giơ hai cây Tang Môn Côn lên áp sát Cát Vũ.

Mấy chục con quỷ vật trong Tụ Linh tháp vẫn đứng bên cạnh Cát Vũ vừa thấy hắn bị thương đều sợ hãi vô cùng.

Vốn dĩ chúng cho rằng Cát Vũ có thể đánh bại tên giáng đầu sư này, nên chỉ bàng quang đứng xem.

Sau khi thấy Cát Vũ bị thương, chúng nhanh chóng phản ứng.

Bà lão có gương mặt dài như mặt mèo hét to lên: “Không hay rồi, Tiểu Vũ đã bị thương, mau theo ta tiến lên, ngăn tên giáng đầu sư kia lại, một đám chia ra đi giết mấy người trên sân thượng kia.”

Mệnh lệnh vừa hạ xuống, đám quỷ vật đều xuất phát, một nửa đi ngăn tên giáng đầu sư Nùng Lam, một nửa hoá thành làn khói đủ màu sắc lao về phía đám Thần gia trên sân thượng.

Tuy nhiên, Thần gia ở trên sân thượng lại cười khẩy, bình tĩnh lấy ra một điếu xì gà khác và chậm rãi hút.

Khi mấy chục con quỷ vật sắp bay lên đến sân thượng thì bất chợt có từng đợt phù văn đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao phủ nơi Thần gia đứng, mấy quỷ vật vừa đụng vào mấy phù văn đó bỗng hét lên những những tiếng đau đớn thảm thiết, lại bị cản về.

“Nhóc con, lão phu dùng thủ đoạn môn thanh với ngươi, chẳng phải là do ngươi đã nuôi mấy tên quỷ sao? Cái bẫy này được cài để dành cho đám quỷ đó đấy. Nhóc con, hôm nay ngươi chết chắc rồi, ha ha ha…” Thần gia phun ra một đám nước bọt, lộ rõ vẻ mừng rỡ.

Mấy chục con quỷ vật kia đã bị Thần gia ngăn cách bên ngoài, nên không thể làm gì được ông ta.

Còn lại mấy chục con quỷ vật thì lao về phía tên giáng đầu sư mà đánh.

Đạo hạnh của đám quỷ vật này cũng không hề thấp, cho dù là giáng đầu sư Nùng Lam cũng không dám coi thường. Khi đám quỷ vật còn chưa kịp bay đến gần Nùng Lam, ông ta đã lấy từ trước ngực ra một nhúm bột phấn trắng, vung ra giữa không trung, sau đó lại vỗ vào từ quán ở bên hông ông ta, ngay lập tức trong đó bay ra bốn ăm con quỷ vật hung tợn. Mấy con quỷ vật này toả ra huyết khí hồng nhạt, máu me nhầy nhụa, giống như quỷ vật đã từng bị thiên đao vạn quả, oán khí rất sâu.

Chắc chắn những quỷ vật này khi còn sống đã phải chịu cảnh tra tấn dã man trong suốt một thời gian rất dài, nên oán khí cực kỳ mạnh mẽ, đừng nhìn thấy chỉ có bốn năm con mà lầm, thật ra chúng còn mạnh hơn cả đám quỷ vật mà Cát Vũ đã thả ra kia. Chúng nhanh chóng bay tới đánh nhau với đám quỷ vật của Cát Vũ.

Mà thứ bột Nùng Lam vừa vung ra đều biến thành một đám sâu bướm có màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn đã biết rất độc