Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 305: Ý thức nghịch thiên



Nghe những lời của Hà Vi Đạo, trái tim của Cát Vũ chùng xuống. Hắn hoàn toàn không tin những gì Hà Vi Đạo nói, Thần gia sao có thể bị mình giết như thế được?

Lúc đầu rõ ràng là giáng đầu sư kia đã dùng Phi Đầu Giáng đánh bại mình, lúc ấy mình đã chết ngất rồi, không nhớ gì nữa. Với tình hình lúc đó thì làm sao mình có thể giết chết Thần gia?

Cát Vũ ngây người nhìn Hà Vi Đạo, Hà Vi Đạo có chút không được tự nhiên với ánh mắt như thế này của Cát Vũ, nhanh chóng nói với chút ngượng ngùng: "Tiểu sư thúc, ta nói sai chỗ nào à?"

Một lúc sau, Cát Vũ nghi ngờ hỏi: "Thần gia thật sự đã chết ư?"

"Đã chết. Tin tức này nhất định là sự thật. Ngày hôm sau sau khi ngài được ta đưa về, nhà họ Củng đã ra cáo phó, hiện tại tang lễ đã được tổ chức xong rồi... Là tiểu sư thúc ngài giết Thần gia, ngài không biết chuyện này à? Có phải bộ não của ngài bị kích thích gì không? Lúc trước khi ta đưa ngài đến đây, ngài chỉ còn lại một hơi thở. Ta bận rộn suốt bảy ngày mới kéo tiểu sư thúc trở về được từ cánh cổng địa ngục đấy." Hà Vi Đạo thở dài nói.

“Thần gia chết như thế nào?” Cát Vũ lại nói. Hắn thực sự không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra trước đó.

"Người nhà họ Củng nói rằng Thần gia bị ngã từ nóc tòa nhà trong lúc say rượu, ngã lăn ra chết. Tiểu sư thúc ngài có thể là bệnh nặng mới khỏi, thần trí vẫn chưa hồi phục. Ngài nên nghỉ ngơi thật tốt, nói không chừng một lát nữa là có thể nhớ ra.” Hà Vi Đạo khách khí nói.

Cát Vũ gật đầu và cố gắng hoạt động cơ thể của mình một chút, nhưng toàn bộ cơ thể của hắn đang bị đau dữ dội, cứ có cảm giác như nó không giống cơ thể của bản thân mình nữa.

“Đỡ ta ngồi dậy.” Cát Vũ nói.

"Tiểu sư thúc, ngài bị gãy xương hơn chục chỗ, nên nằm xuống đi. Tuy rằng thân thể của ngài khác với người thường, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian." Hà Vi Đạo nói với sự quan tâm.

“Đỡ ta ngồi dậy, xương của ta sắp cứng đờ rồi.” Cát Vũ hít một hơi lạnh, nói.

Hà Vi Đạo đành phải đi tới và cẩn thận đỡ Cát Vũ dậy.

Ngồi nghiêng trên giường, Cát Vũ đang cố gắng hết sức để hồi tưởng lại những gì đã xảy ra sau khi hắn bị ruột của giáng đầu sư quấn quanh cổ. Nhưng khi nghĩ đến điều đó, não hắn đau dữ dội, thật sự không thể nhớ nổi đoạn sau.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Cát Vũ, Hà Vi Đạo lập tức nói: "Tiểu sư thúc, ngài đừng nghĩ nhiều, dù sao Thần gia đã chết, thù lớn đã báo, sau này sẽ không ai gây phiền toái cho ngài nữa. Ngài cứ ở tạm chỗ ta, ta hứa với ngài sẽ không có chuyện gì đâu."

Cát Vũ lại quay sang nhìn Hà Vi Đạo, gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta một lần nữa."

Hà Vi Đạo lập tức cảm thấy choáng ngợp bởi lời cảm tạ này, vội vàng chắp tay nói: "Tiểu sư thúc, ngài là sư thúc của ta mà. Chúng ta đều là đệ tử Mao Sơn, người một nhà đừng nói đến cảm ơn gì cả. Đây là điều đệ tử nên làm. Trong những ngày trước đó, ngài đã dạy cho ta rất nhiều bản lĩnh, ta được hưởng lợi rất nhiều. Ta nên cảm ơn sư thúc mới phải."

Có vẻ như Hà Vi Đạo không biết nhiều về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Khi vừa nhìn thấy Hà Vi Đạo, Cát Vũ còn tưởng rằng chính Hà Vi Đạo đã thông báo cho những người của Hình Đường Mao Sơn đến cứu hắn, nhưng giờ xem ra không phải như vậy. Vậy đến tột cùng mình sống sót như thế nào chứ?

Nghĩ đến điều này, Cát Vũ tùy ý viện cớ, nói với Hà Vi Đạo: "Ta hơi đói, có thể chuẩn bị cho ta vài thứ để ăn được không?"

“Được được, nếu tiểu sư thúc muốn ăn gì thì cứ nói, ta sẽ chuẩn bị ngay.” Hà Vi Đạo nhanh chóng nói.

“Gì cũng được, ta chỉ đói thôi.” Cát Vũ nói.

Hà Vi Đạo nhanh chóng đứng dậy, nói sẽ lập tức cho người hầu trong nhà chuẩn bị bữa ăn, bữa cơm đầu tiên sau khi lâm bệnh nặng này nhất định phải phong phú hơn để bồi bổ cơ thể.

Hà Vi Đạo bước ra ngoài, Cát Vũ nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối, không biết là đêm khuya hay sáng sớm.

Tức thì, Cát Vũ hoạt động tay một chút, dường như cánh tay bị gãy, đau đến kinh người, nhưng Cát Vũ vẫn khó khăn bấm một pháp quyết, mở phong ấn của Tụ Linh tháp bên hông, thả miêu yêu và mấy lão quỷ còn lại ra.


Ngay khi đám lão quỷ và miêu yêu đi ra, nhìn thấy Cát Vũ nằm nghiêng trên giường, trên mặt họ đều lộ ra vẻ vui mừng.

“Tiểu Vũ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không sống sót được nữa chứ.” Miêu yêu có chút hưng phấn nói.

Mấy lão quỷ còn lại cũng hỏi han ân cần.

Cát Vũ vừa nhìn thấy họ thì nói: "Ta hỏi các ngươi này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta vừa nghe Hà Vi Đạo nói rằng chính miêu yêu đã đưa ta trở về. Ta nhớ rõ lúc trước ta đã bị đánh ngất rồi, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt của miêu yêu và mấy lão quỷ còn lại đều đại biến, trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh trên cơ thể Cát Vũ nồng nặc huyết khí, ngay cả chó cũng có thể sợ chết khiếp, đám lão quỷ bọn họ cũng không dám lại gần Cát Vũ. Bọn họ đều trốn thật xa, lúc đó Cát Vũ thật sự vô cùng khủng khiếp, hắn giống như một đại ma vương chui ra khỏi địa ngục vậy.

Thấy mấy lão quỷ kia không lên tiếng, Cát Vũ có chút nóng nảy, vội vàng thúc giục: "Nói mau, có chuyện gì hả?"

Miêu yêu sa sầm nét mặt, tiến lại gần Cát Vũ nói: "Tiểu Vũ à, ngươi thật sự không nhớ rõ cảnh tượng lúc đó sao?"

Cát Vũ lắc đầu nói: "Ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ bị giáng đầu sư kia đánh ngất, đoạn sau thì không có ấn tượng gì."

Miêu yêu và đám lão quỷ nhìn nhau, rồi thở dài: "Ôi, ngươi không biết lúc đó tình cảnh đáng sợ như thế nào đâu, đều khiến bọn ta sợ chết khiếp ấy..."

Tiếp theo, miêu yêu kể cho Cát Vũ nghe chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó. Sau khi Cát Vũ bị giáng đầu sư đánh ngất, Thần gia đã cho người dắt hơn một chục con chó sói lớn đến, định ăn thịt Cát Vũ. Nhưng bất thình lình, cơ thể của Cát Vũ lan tràn huyết mang, khiến hàng chục con chó sợ chết khiếp, sau đó giết chết giáng đầu sư Nùng Lam, rồi giết chết Thần gia..."

Khi Cát Vũ nghe thấy mấy lời ba hoa chích chòe của miêu yêu, hắn há to miệng vì kinh ngạc, quả thực không thể tin được. Chờ miêu yêu vừa dứt lời, Cát Vũ nói ngay: "Thật ư? Không đùa ta chứ?"

“Ta không nói dối ngươi, mỗi câu đều là thật, bọn họ đều có thể làm chứng.” Miêu yêu quay đầu nhìn về phía mấy lão quỷ phía sau. Mấy lão quỷ kia gật đầu lia lịa làm chứng cho miêu yêu.

Thấy bộ dạng của bọn họ, không có vẻ gì là đang nói dối, Cát Vũ không thể không tin.

Có vẻ như đây đều là sự thật.


Đột nhiên, Cát Vũ bừng tỉnh, nghĩ đến điều gì đó. Sau khi ngất đi, ý thức của hắn không ngừng chìm xuống, dường như có một giọng nói đang nói chuyện với hắn, mắng hắn là đồ vô dụng!

Giọng nói đó rốt cuộc là ai chứ!