Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 337: Nhất định phải tới



Sau khi trở về Giang Thành, Cát Vũ không quay lại trường đại học Giang Thành ngay, mà bắt taxi đến Ngưu Gia Trang thăm vợ con của Lê Trạch Kiếm.

Không ngờ hắn đã đi lâu như vậy, vẫn có người từ Long Hồ Sơn đến Ngưu Gia Trang theo dõi hành tung của nhà họ Lê. Những người đó nhìn thấy Cát Vũ từ xa là tránh như tránh rắn rết, vì sợ Cát Vũ sẽ đánh họ.

May mà Cát Vũ đến nhà Lê Trạch Kiếm thì thấy vợ con đều khỏe, Thuỷ Oa đã nhảy nhót vui chơi được, vừa thấy Cát Vũ, cậu bé đã kéo hắn khoe võ công, rõ ràng đã xem Cát Vũ như người thân.

Cát Vũ chơi với Thuỷ Oa một lúc, ở lại ăn cơm, thấy mọi chuyện ổn thỏa, hắn vội vàng quay về trường đại học Giang Thành.

Các nhân viên bảo vệ tại Đại học Giang Thành biết Cát Vũ đã về quê nhà của Chung Cẩm Lượng ở Hán Trung, khi thấy Cát Vũ quay lại đều rất vui mừng, nhưng cũng nghi ngờ sao Chung Cẩm Lượng không về cùng.


Mọi người nghe xong đều ghen tị.

Hắn sạc điện thoại trong phòng bảo vệ, vừa bật lên đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Người gọi nhiều nhất là Tô Mạn Thanh, ngoài ra còn có Lôi Thiên Kiều, Trần Nhạc Thanh, Trần Trạch San và đám người Đàm gia. Điều khiến Cát Vũ ngạc nhiên là có một vài cuộc gọi nhỡ từ Dương Phàm, không biết cô tìm hắn có chuyện gì.

Mà cuộc gọi đến mới cách đây mấy tiếng.

Tạm thời bỏ qua những chuyện này, chờ di động sáng lên, đầu tiên Cát Vũ gọi lại cho Tô Mạn Thanh nói hắn đã về.

Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy ngay, Tô Mạn Thanh suýt nữa đã bật khóc, cô hỏi Cát Vũ đã đi đâu, điện thoại không liên lạc được, cũng không trả lời tin nhắn.


Để xin lỗi, chờ Tô Mạn Thanh tan học, Cát Vũ đã đưa cô đến nhà hàng và dùng một bữa ăn thịnh soạn, đương nhiên Tô Mạn Thanh rất vui khi thấy Cát Vũ đã về, tất cả nỗi lo lắng cho Cát Vũ đều bị cuốn trôi hết.

Chỉ cần bình an quay về là được.

Tô Mạn Thanh là loại con gái không giỏi bộc lộ cảm xúc, dù trong lòng có chuyện gì cũng không nói ra mà chỉ giữ chặt trong lòng.

Còn Cát Vũ chỉ đơn giản coi Tô Mạn Thanh như một người bạn tốt của mình, không hề có một chút tà niệm đối với cô.

Sau khi ăn cơm chiều, Cát Vũ đưa Tô Mạn Thanh về khu dân cư Cổ Lan, tự mình đi bộ về lại trường đại học Giang Thành, sau đó đi thẳng tới toà nhà Dương Lâu, Cát Vũ đột nhiên nhớ đến việc chưa trả lời điện thoại của Dương Phàm nên đã gọi lại.

Lúc này cũng không quá muộn, mới hơn chín giờ, Cát Vũ nghĩ Dương Phàm vẫn chưa ngủ.

Sau vài hồi chuông, điện thoại đã được kết nối.

“Nhóc con, ta còn tưởng ngươi bị tên Thần gia kia giết chết rồi chứ, cứ tắt điện thoại suốt.” Vừa nhấc máy, Dương Phàm đã nói đùa.

“Làm gì có chuyện đó chứ, cỏ trên mộ của tên Thần gia đó đã cao bằng đầu người rồi, chết rất thảm.” Cát Vũ cười nói.

“Ôi, không ngờ đấy. Mà tên Thần gia kia cũng chẳng có gì lợi hại, có tìm một cao thủ khác đến đối phó với ngươi không?” Dương Phàm cười nói.

“Có chứ sao không, tìm đồ đệ của Lạp Ông, tên là Nùng Lam, luyện đến cả phi đầu giáng, nhưng cuối cùng cũng bị ta giết chết.” Cát Vũ hơi khoe khoang.

Thực ra lúc đó suýt chút nữa Cát Vũ đã bị Nùng Lam giết chết, nếu không nhờ ý thức mạnh mẽ ẩn giấu bên trong thân thể kia, thì hắn đã bị tên giáng đầu sư giết chết rồi, có lẽ lúc này cỏ trên mộ Cát Vũ cũng đã rất cao.

Nghe Cát Vũ nói, Dương Phàm ở bên kia điện thoại sửng sốt: “Nhóc con, ta không nghe lầm đó chứ? Đồ đệ của tên Lạp Ông đó ít nhất đã đạt tới chân nhân chi cảnh, hơn nữa đã tu hành đến phi đầu giáng, ngươi còn sống sót được sao?”

“Chẳng phải ta vẫn đang yên đang lành nói chuyện với cô đây ư? Lúc trước tên Vương Đại Phú bị cô giết chết, đã chính miệng thừa nhận sư phụ của hắn ta là Nùng Lam, sư gia là Lạp Ông, tên Thần gia đó cũng chỉ mời đến một cao thủ như Nùng Lam mà thôi.” Cát Vũ cười nói.

“Lợi hại, thật lợi hại, thật không ngờ mới có mấy ngày không gặp, tên nhóc nhà ngươi đã tiến bộ đến vậy. Không được, ta phải đi qua đó nói chuyện với ngươi, ngươi phải nói rõ tường tận cho ta biết ngươi đã giết tên giáng đầu sư kia như thế nào. Ngươi phải biết lúc trước Cửu Hoa Dương Lý Bạch suýt chút nữa đã bị tên Lạp Ông đó giết chết đấy, thế mà ngươi lại giết được đồ đệ của lão ta, thật sự không đơn giản.” Dương Phàm kích động nói.

Nghe nói Dương Phàm muốn tìm mình, trái tim Cát Vũ lệch một nhịp, vội vàng nói: “Cô đến thật à?”

“Ù, chị đây nói thì nhất định sẽ đến, dù sao dạo này ta cũng chẳng có chuyện gì để làm, chi bằng tối mai ngươi mời khách, ta sẽ đến tìm ngươi.” Dương Phàm nói.

Cát Vũ vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Được, tối mai nhé, ta sẽ tìm chỗ, cô nhất định phải đến đấy.”

“Yên tâm đi, sáng mai ta sẽ đi.” Dương Phàm nói.

Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu về Lê Trạch Kiếm, rồi cúp điện thoại.

Cát Vũ cảm thấy rất vui với cuộc điện thoại này, không ngờ cô Dương Phàm lại nhớ đến hắn, thậm chí còn không ngờ hắn đã giết chết Thần gia.

Tưởng tượng đến ngày mai có thể gặp Dương Phàm mà trong lòng hắn kích động không thôi.

Ngay cả Cát Vũ cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trở nên như thế này.

Sau khi cúp điện thoại, Cát Vũ vẫn cảm giác như còn văng vẳng bên tai giọng nói êm dịu của Dương Phàm, hắn vừa đi về phía toà nhà Dương Lâu vừa tủm tỉm cười,

Sau khi mở cánh cổng toà nhà Dương Lâu, Cát Vũ đi thẳng về phía đó, nhưng khi hắn đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy có điều bất thường.

Sau một thời gian xử lý, âm sát khí bên trong đã không còn dày đặc nữa, nhưng khi Cát Vũ đứng ở đây, lúc này hắn lại cảm nhận được âm sát khí đã mạnh hơn trước mấy lần.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong tích tắc, Cát Vũ mở thiên nhãn ra thì giật mình, chỉ thấy bên trong tòa nhà, từ trên xuống dưới, khắp nơi đều là quỷ vật bay lơ lửng, ngay cả trên nóc nhà cũng nằm sấp mấy con, tất cả đều nhìn về phía hắn.