Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 40: Thân phận thần bí



Đợi sau khi Chung Cẩm Lượng đã đi xa, Trần Trạch San mới đảo đôi mắt đẹp, nhìn về phía Cát Vũ: “Đội trưởng Cát, chúng ta có thể tìm một nơi riêng tư để nói chuyện không?”

“Một đại mỹ nữ như ngươi tìm ta nói chuyện riêng, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không được ổn cho lắm, đúng không?” Cát Vũ nói.

“Không có gì, ta chỉ muốn nói với ngươi về chuyện của ông nội ta thôi.” Trần Trạch San liếc nhìn xung quanh, vội nói: “Bên kia có ghế dài, chúng ta qua đó ngồi xuống nói chuyện đi.”


Ghế dài được đặt dưới bóng cây bên đường chính trong khuôn viên trường, hai người sóng vai đi tới, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đó.

Một người mặc đồ bảo vệ, còn người kia là hòn ngọc quý trong nhà họ Trần – tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố Giang Thành, đồng thời cũng là một đóa hoa trong trường Đại học Giang Thành, hai người đi cùng nhau, hơn nữa còn ngồi cùng một chiếc ghế dài nên càng thu hút sự chú ý.

Có mấy người từng gặp Cát Vũ, lại nhìn thấy Cát Vũ ngồi cùng Trần Trạch San thì nhất thời cảm thấy không dám tin.

Tên này thật lợi hại, một bảo vệ nhỏ nhoi gác cổng trường Đại học, rốt cuộc hắn đã dùng tà thuật gì, mà đầu tiên là Tô Mạn Thanh – hoa khôi năm nhất thích hắn, bây giờ ngay cả hoa khôi năm hai Trần Trạch San cũng đắm chìm vào vậy?

Hai người ngồi cùng một chiếc ghế, khoảng cách gần như vậy, khiến ai vừa nhìn là biết quan hệ không hề tầm thường, thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng trong trường Đại học Giang Thành, nhất là nam sinh yêu thầm Trần Trạch San, ánh mắt nhìn Cát Vũ càng xen lẫn vẻ căm hận.

Tô Mạn Thanh thì thôi đi, chẳng qua là có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, nên thích Cát Vũ cũng có thể thông cảm được.

Nhưng Trần Trạch San thì hoàn toàn khác, nàng ta không chỉ cực kỳ xinh đẹp, mà gia thế cũng cực kỳ tốt, cả thành phố Giang Thành này ai mà chẳng biết nhà họ Trần chính là gia tộc lớn tới mấy tỉ, thật khó mà tưởng tượng được, tiểu thư nhà giàu có như vậy lại kết giao với một bảo vệ nhỏ nhoi.

Cát Vũ nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt soi xét của mấy người đó, sau khi hai người ngồi xuống thì hắn lên tiếng: “Trần tiểu thư, rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”

Trần Trạch San cười nhẹ nhàng, quyến rũ, sau đó mở túi xách phiên bản limited ra, lấy một món đồ ở bên trong ra, sau đó đưa tới trước mặt Cát Vũ, khách sáo nói: “Đội trưởng Cát, cái này tặng cho ngươi.”

Cát Vũ cúi đầu nhìn, rồi phát hiện ra đó chính là điện thoại đời mới nhất, nên nhất thời nhướng mày, khẽ cười nói: “Trần tiểu thư, không công không nhận lộc, nếu ta nhận đồ của ngươi sẽ không được hay cho lắm.”

“Chiếc điện thoại này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, coi như tặng một món quà nhỏ cho Đội trưởng Cát, hơn nữa, sức khỏe của ông nội ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lỡ sau này có chuyện gì thì vẫn phải liên lạc với ngươi, nên ngươi đừng từ chối ta được không?” Trần Trạch San nói.

Nghe nàng ta nói thế, Cát Vũ cũng không tiện từ chối nàng ta, sau khi nhận được tiền của nhà họ Trần, Cát Vũ vốn định mấy ngày nay sẽ đi mua một chiếc điện thoại, nhưng mãi không có thời gian, nên chiếc điện thoại này tặng rất kịp lúc.

“Vậy thì cảm ơn Trần tiểu thư.” Cát Vũ nhận lấy chiếc điện thoại, rồi phát hiện ra trong điện thoại còn có một thẻ sim, em gái Trần Trạch San này thật tỉ mỉ, ngay cả sim điện thoại cũng chuẩn bị sẵn cho hắn.

Sau khi nhận lấy điện thoại, Cát Vũ vội hỏi: “Trần tiểu thư, hai ngày nay sức khỏe ông cụ Trần như thế nào?”

“Hôm qua ông nội ta đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn chưa thể bước xuống giường để đi lại, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi. Chuyện này vẫn phải cảm ơn Đội trưởng Cát, bằng không chắc chắn ông nội ta sẽ không thể vượt qua cửa ải này.” Trần Trạch San lại cảm kích nói.

“Ta chỉ nhận tiền làm việc mà thôi, nên đây là điều mà ta nên làm, Trần tiểu thư không cần phải khách sáo đâu.” Cát Vũ trả lời rất đứng đắn.

Trần Trạch San bỗng đỏ mặt, hơi xấu hổ nói: “Đội trưởng Cát, sau này ta có thể gọi ngươi là Vũ ca hay không? Ngươi cũng đừng gọi ta là Trần tiểu thư nữa, cảm giác xa lạ lắm, trưởng bối trong nhà ta đều gọi ta là San San, không bằng sau này ngươi cũng gọi ta là San San đi.”

Cát Vũ sửng sốt, không biết tại sao Trần Trạch San lại đột ngột nói với mình những lời này, nhớ lần đầu gặp mặt Trần Trạch San hoàn toàn không để mình vào mắt, còn cho rằng mình là tên lừa đảo do hiệu trưởng Vương gọi tới, để kiếm năm vạn tệ. Chẳng lẽ là vì mình đã cứu ông nội nàng ta nên Trần Trạch San mới thay đổi lớn như vậy?

Thật ra, Trần Trạch San đã có suy nghĩ khác về hắn, nhà họ Trần có gia nghiệp lớn, giá trị bản thân lên đến mấy tỉ, nhưng Trần Trạch San không phải người quần là áo lượt. Từ sau hôm mở mang tầm mắt về bản lĩnh của Cát Vũ, Trần Trạch San cũng đã dùng mọi cách để tìm hiểu lai lịch của Cát Vũ, rồi phát hiện ra Cát Vũ vô cùng thần bí, ngoài khoảng thời gian gần đây đã sống ở thành phố Giang Thành, thì mọi thứ đều trống rỗng, thậm chí còn không điều tra ra bất kỳ tin tức nào của hắn.

Hắn chỉ mới tới thành phố Giang Thành một khoảng thời gian ngắn, mà đã đánh đám côn đồ Hổ ca ở gần trường Đại học Giang Thành một trận, sau đó còn bẻ gãy tay Ô Nha – thuộc hạ của Đàm gia.

Ngoài ra, Cát Vũ còn biết thuật trung y, chỉ dùng mấy cây châm bạc đã có thể cứu sống kẻ lừa gạt Vũ Thanh đạo trưởng kia, rồi dễ dàng tiêu diệt linh xà trên người ông nội mình.

Hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trên người đã che giấu quá nhiều bí ẩn, hơn nữa còn là người rất có bản lĩnh.


“Ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được, chỉ cần ngươi vui là được.” Cát Vũ lạnh nhạt nói.

“Vậy thì quá tốt rồi, sau này ta sẽ gọi ngươi là Vũ ca nhé.” Trần Trạch San vui vẻ nói.

Cát Vũ liếc nhìn nàng ta, không biết nàng ta đang vui vẻ chuyện gì nữa, nên chỉ khẽ gật đầu với nàng ta.

“Vũ ca... Ta đã không còn chuyện gì nữa, sau này chúng ta hãy thường xuyên liên lạc với nhau, ta đã lưu số điện thoại của ta vào trong điện thoại rồi, nếu ngươi gặp bất kỳ chuyện gì ở thành phố Giang Thành này thì cứ việc gọi cho ta.” Trần Trạch San nói.

“Được, ta biết rồi.” Cát Vũ đứng dậy đáp.

Trần Trạch San gật đầu, rồi vẫy tay với Cát Vũ định rời đi, nhưng đúng lúc này, Cát Vũ chợt nhớ ra một chuyện nên liên tiếng: “Khoan đã...”

“Vũ ca, ngươi vẫn còn chuyện gì à?” Trần Trạch San nhất thời ngừng bước hỏi.

“Ta muốn hỏi về nơi bán dược liệu quý giá ở thành phố Giang Thành, ví dụ như nhân sâm lâu đời mấy trăm năm, hà thủ ô nghìn năm, vân vân...” Cát Vũ chợt nhớ đến chuyện luyện chế yêu đan, nên muốn hỏi thăm Trần Trạch San một lát.

Trần Trạch San ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: “Ở phía đông vùng ngoại ô thành phố Giang Thành có một tiệm thuốc tên là Dược Tiên Trang, là tiệm thuốc Đông y lớn nhất thành phố Giang Thành, có lẽ sẽ có thứ mà Vũ ca cần...”

Trần Trạch San ngừng một lúc rồi tò mò hỏi: “Vũ ca, ngươi hỏi chuyện này để làm gì vậy?”

“Không có gì đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, ngươi cứ đi làm chuyện của mình trước đi.” Cát Vũ trầm ngâm nói. Trần Trạch San vẫy tay với Cát Vũ, rồi rời khỏi nơi này.

Mà lúc này ở trong góc, có một đôi mắt hung ác nham hiểm như bò cạp độc, đang khóa chặt người của Cát Vũ.