Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 66: Rõ ràng là tìm đường chết



Khoảng cách bảy, tám mét, Cát Vũ tùy ý ném đi, quả bóng rổ kia đã bị ném vào trong rổ, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Những người xem không thể không thốt ra một tràng cảm thán.

Ai xem bóng rổ cũng chưa từng thấy cảnh thế này, có thể ném vào từ khoảng cách xa như vậy, quả là quá khoa trương rồi.

Lưu Kỳ cũng rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Cát Vũ cứ như đang nhìn yêu quái vậy. Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn là do vận may của tên này quá tốt, lần sau nhất định sẽ không như thế này nữa.

Đây là bàn thắng đầu tiên mà đội bảo vệ ghi được kể từ khi trận đấu bắt đầu, ngay lập tức đã thu hút được tiếng reo hò của các nhân viên bảo vệ.

Từ đầu đến giờ đều bị đội bóng rổ của trường đè đầu mà đánh, nhưng sau khi Cát Vũ đến, cuối cùng cũng có cơ hội ngóc đầu dậy.

Tiếp theo, màn biểu diễn của Cát Vũ khiến mọi người choáng váng và sửng sốt, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lưu Kỳ.

Hễ quả bóng rơi vào tay Cát Vũ là không có lần nào không ném vào trong vòng bóng rổ.

Ban đầu, Cát Vũ bị một người phòng thủ. Về sau biến thành ba bốn người cùng nhau phòng thủ, nhưng họ vẫn không thể ngăn cản tốc độ Cát Vũ ghi bàn.

Không có cách nào, thân hình của Cát Vũ quá nhanh, cơ thể giống như một bóng ma. Có người ngăn ở trước mặt Cát Vũ, còn chưa thấy rõ người ngợm của hắn thì nhoáng một cái, hắn đã xuất hiện ở cạnh sườn người đó, sau đó ghi một bàn thắng.

Đây vẫn là do Cát Vũ cố tình giảm tốc độ, nếu không bọn họ thậm chí sẽ không thể nhìn thấy dù chỉ là cái bóng.

Ngay cả khi quả bóng rơi vào tay của người nào, Cát Vũ vẫn có thể tóm lấy nó từ tay bọn họ với tốc độ không ngờ.

Trận đấu bóng rổ này hoàn toàn chỉ là màn biểu diễn của một mình Cát Vũ. Về cơ bản, tất cả các thành viên trong đội bóng rổ của trường đều tiến lên phòng thủ một mình Cát Vũ, nhưng cũng chẳng ích lợi gì. Chưa đầy mười phút, Cát Vũ đã vượt lên đội bóng rổ trường.

Ngay cả những cô gái cổ vũ Lưu Kỳ lúc đầu cũng bắt đầu gọi tên Cát Vũ.

Các sinh viên trong đội bóng rổ trường chơi trận này đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống luôn rồi.

Trời ạ, thằng nhóc này có còn là người không vậy? Tốc độ nhanh đến kinh người, ném bóng là bách phát bách trúng, chưa từng ném trượt. Ngay cả Diêu Minh cũng không làm được chuyện này.

Trận đấu nhanh chóng kết thúc, các cầu thủ bóng rổ của trường cũng mất bình tĩnh. Đến phút cuối Lưu Kỳ vừa tức vừa giận, từ khi chơi bóng đến nay, hắn ta chưa bao giờ có lúc nhục nhã như vậy. Mà lúc này lại bị Chung Cẩm Lượng chắn đường phía trước, khiến cho cơn tức giận đang kìm nén của Lưu Kỳ bùng lên ngay lập tức. Hắn ta trực tiếp tát ngã Chung Cẩm Lượng xuống đất, mắng to: "Ngươi không có mắt phải không?"

Chung Cẩm Lượng bỗng nhiên trúng một cái tát này thì hơi sững sờ, hai má lập tức trở nên đỏ và sưng lên.

Chung Cẩm Lượng sững sờ trên mặt đất một lúc mới nhanh chóng phản ứng lại. Chịu một cái tát này thật quá oan uổng, lửa giận của hắn ta lập tức sôi trào, lúc này cũng không suy nghĩ được gì nữa mà chỉ tức giận nói: "Ngươi đánh ta... ta liều mạng với ngươi!"

Nói xong, Chung Cẩm Lượng bật dậy và lao về phía Lưu Kỳ.

Tất cả mọi người trong đội bóng rổ đều cao lớn cường tráng. Không đợi Chung Cẩm Lượng có thể lao về phía trước, những người của đội bóng rổ đã ngay lập tức bao vây Lưu Kỳ và quật ngã Chung Cẩm Lượng xuống đất.

Lưu Kỳ chỉ vào Chung Cẩm Lượng và đe dọa: "Mẹ kiếp, ông đây đánh ngươi mà ngươi y còn dám đánh trả! Chỉ là một thằng bảo bệ nho nhỏ, một con chó canh cửa mà thôi! Có tin ta về nói với cha ta, trực tiếp đuổi việc ngươi, cho ngươi ra đường làm ăn xin không?"

Chung Cẩm Lượng ngồi dưới đất thầm run lên, cơn tức giận nhất thời hóa thành hư vô. Bản thân mình không có văn hóa, sau khi tốt nghiệp trung học đã đi làm ngay, không dễ dàng gì mới tìm được một công việc bảo vệ, thoải mái không vất vả, tiền lương cũng không tính là thấp, luôn tốt hơn so với dọn gạch ở công trường bên ngoài. Trong nhà còn có cha mẹ và em gái đang đi học, nếu bị đuổi việc rồi, chỉ e là mình phải lưu lạc đầu đường, hoặc là trở lại công trường đi làm cu li mà thôi.

Nghĩ đến đây, Chung Cẩm Lượng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Mà lúc này, đội phó đội bảo vệ Lý Quý vội vàng lắc lư thân thể mập mạp đi qua bên này, làm người hòa giải, ăn nói khép nép: “Bạn học Lưu Kỳ, đừng nóng giận, vừa rồi là Lượng Tử không đúng. Ta thay mặt cậu ấy xin lỗi ngươi..."

“Thế này thì còn được. Mấy nhân viên bảo vệ như các người, chỉ cần ta nói một câu là có thể quét sạch các người ra khỏi trường, nên thành thật một chút cho ta.” Lưu Kỳ đắc ý nói.

"Khoan đã…"

Cát Vũ đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa rồi. Chung Cẩm Lượng là người bạn đầu tiên của hắn tại trường đại học Giang Thành. Nhìn thấy Chung Cẩm Lượng bị đánh, cơn giận của Cát Vũ cũng bùng lên.

Ngay khi Cát Vũ vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên người Cát Vũ. Lưu Kỳ vừa nhìn thấy Cát Vũ thì trong lòng bừng bừng lửa giận. Vừa rồi chính là tên bảo vệ nhỏ này đã khiến hắn ta xấu mặt, còn khiến toàn bộ đội bóng rổ mất hết thể diện. Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Cát Vũ, lạnh lùng nói: "Sao, bảo vệ nhỏ như ngươi muốn ra mặt cho tên kia à?"

"Nếu ngươi tự tát mình hai cái, ta sẽ tha cho ngươi." Cát Vũ trầm giọng nói.

"Ngươi uống nhầm thuốc rồi đúng không? Có bản lĩnh thì ngươi đến đây đánh đi. Ta xem ngươi rốt cuộc có cái gan này hay không!" Lưu Kỳ dựa vào việc cha mình là hiệu phó, thừa sức chém giết những nhân viên bảo vệ này, cho nên mới không hề e dè gì.





Đúng lúc này, Lý Quý đột nhiên tiến lên ngăn cản Cát Vũ. Những người khác không biết vị đội trưởng đội bảo vệ này lợi hại như thế nào, nhưng trong lòng Lý Quý rất rõ ràng. Vị gia này có ai mà không dám đụng vào đâu chứ. Hổ ca lợi hại như vậy còn không phải bị một mình hắn đánh như cháu trai à. Ngay cả thủ hạ Ô Nha của Đàm gia cũng bị hắn đánh gãy tay rồi. Tên Lưu Kỳ này rõ ràng là đang tìm cái chết mà.

"Đội trưởng Cát, không được đánh... Lưu Kỳ là sinh viên của trường chúng ta. Nhân viên bảo vệ đánh sinh viên là điều cấm kỵ, sẽ bị đuổi việc..." Nói xong, Lý Quý hạ thấp giọng, ghé sát vào tai Cát Vũ rồi nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Cát, cha của Lưu Kỳ là hiệu phó. Nếu đánh cậu ta, ngài sẽ không thể nào ở lại trường đại học Giang Thành nữa."

Cát Vũ bất giác buồn cười, cười khẩy nói: "Ta không quan tâm hắn là ai, cha hắn là ông trời thì ta cũng đánh."

"Vũ ca... Chuyện này bỏ đi..." Chung Cẩm Lượng đứng lên, nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, nói với vẻ mặt cảm kích.

Vốn dĩ Cát Vũ muốn dạy cho gã kiêu ngạo này một bài học, nhưng bây giờ Chung Cẩm Lượng là người bị đánh cũng đã nói như vậy, nên Cát Vũ cũng không tiện ra tay nữa.

Trong lòng Cát Vũ cũng biết Chung Cẩm Lượng sợ mất đi công việc bảo vệ này.

"Đội trưởng Cát... Chúng ta nhanh vào nhà vệ sinh của trường tắm một lát đi. Chơi bóng lâu như vậy, ta toát cả mồ hôi rồi. Mau đi tắm rửa thôi. Một lát nữa còn phải đi làm nhiệm vụ đấy."

Đội phó Lý Quý liên tục nháy mắt với Cát Vũ. Cát Vũ nghĩ nghĩ rồi cũng phải đành từ bỏ. Ở đây có nhiều người vây xem như vậy, nhìn thấy mình ra tay đánh một sinh viên cũng không có gì là vinh quang cho lắm. Về sau tìm cơ hội xử lý hắn ta cũng không muộn.