Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 69: Người đến bất thiện



Chưa đến ngày hôm sau, tin đồn về việc Lưu Kỳ và đội bóng rổ xịt phân trong nhà tắm của trường đã lan rộng. Đó đúng là một chuyện sôi sùng sục, bình luận gì cũng có.

Sự việc này cũng sẽ được ghi vào lịch sử của Đại học Giang Thành và trở thành tin tức rầm rộ của Đại học Giang Thành gần đây.

Trong lúc uống trà sữa chém gió, đám sinh viên đều bàn tán xôn xao về Lưu Kỳ và những người trong đội bóng rổ. Chiến tích này đều khiến người ta tấm tắc ngạc nhiên. Thậm chí có người còn suy đoán rằng có lẽ Lưu Kỳ và những người đó đang luyện tập một loại võ công tà môn, tên là Thần Công Xịt Phân gì đó, gần có thể phòng ngự, xa có thể tấn công, có thể khiến kẻ địch rất sợ hãi, phải nhượng bộ lui binh.

Theo những người từng chứng kiến ​​kỳ tích này, khi đám Lưu Kỳ v đang xịt phân, có người có thể xịt tới trần nhà cao hơn ba mét, rất có sức mạnh.

Sau khi tu luyện thành công công pháp này, tuyệt đối có thể vô địch thiên hạ. Chỉ cần cởi quần ra là kẻ địch chắc chắn sẽ sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.

Đoán chắc không có ai nguyện ý bị một đống màu vàng phun cho chết, đây có lẽ cũng là cách chết thê thảm nhất.

Trước đây chưa từng có, tương lai cũng không tồn tại.

Khi Lưu Kỳ và các thành viên khác của đội bóng rổ xuất hiện lần nữa trong khuôn viên trường, bọn họ lập tức thu hút ánh mắt 'sùng bái' của vô số người, trên người họ như còn vương lại mùi phân nồng nặc. Cho dù là các cao thủ lợi hại nhất cũng không dám đến gần.

Mà đám người Lưu Kỳ cũng đi vệ sinh đến nỗi suy sụp rồi. Cả đám đều là dáng vẻ ốm yếu, khi bước đi cũng chân cao chân thấp, mặt mũi phờ phạc.

Có lẽ đây sẽ trở thành kỷ niệm không thể xóa nhòa của họ suốt cả cuộc đời. Đi vệ sinh quá kịch liệt, đến nỗi trong bụng không còn gì nữa rồi nhưng vẫn có thể xịt ra nước. May mà vào ban đêm mọi thứ đã trở lại bình thường, nếu không thì phải thực sự đưa đi cấp cứu tại bệnh viện.

Trước đây người của đội bóng rổ trường đại học Giang Thành có thể nói là vẻ vang vô hạn, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Đặc biệt là Lưu Kỳ, vóc người cao lớn, lại là con trai của hiệu phó, nghiễm nhiên là nhân vật đình đám của Đại học Giang Thành.

Lúc này đây, bọn họ vẫn thu hút sự chú ý của vô số người. Nhưng ánh mắt của mọi người nhìn về phía bọn họ đều thay đổi, mang theo thần sắc phức tạp, cách bọn họ mười thước. Có người còn không nén được thần sắc ghét bỏ trên gương mặt của mình.

"Các ngươi nhìn đi... là đám người đã xịt phân trong nhà tắm ngày hôm qua. Ngoạn mục lắm..." Một nữ sinh thì thầm.

"Uầy... Mấy người bọn họ cũng tàn nhẫn quá rồi. Nghe nói mấy nam sinh khác không dám vào nhà tắm để tắm nữa. Nơi đó đã biến thành biển phân rồi..." Lại một nữ sinh khác nhỏ giọng nói.





Hiện tại mấy người bọn họ bị sinh viên Đại học Giang Thành chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm giác sau này mình chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa.

"Cát Vũ, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải để cho mấy người các ngươi cút xéo. Ngươi hại ta thật khổ mà..." Lưu Kỳ vô cùng phẫn hận trong lòng mà nghĩ.

Thực ra về chuyện Lưu Kỳ, cha hắn ta, Lưu Vĩ Tùng, hiệu phó trường đại học Giang Thành đã biết vào ngay tối hôm đó. Người này yêu thương cậu con trai nhất, sau khi nghe được nguyên nhân khiến con trai mình khổ sở như vậy là do đội trưởng đội bảo vệ Cát Vũ, thì lập tức nổi trận lôi đình, lúc ấy đã quyết định phải nghiêm trị nặng những nhân viên bảo vệ trong trường đó. Nhất là Cát Vũ, phải bị sa thải.

Đặc biệt là vào ngày hôm sau khi trở lại trường học, nhìn thấy rất nhiều giáo viên cũng biết về những sự tích quang vinh của đám người Lưu Kỳ, đang bàn tán sôi nổi trong các văn phòng lớn, rất nhiều người đang xì xào về con trai ông ta, cái gương mặt già của Lưu Vĩ Tùng càng không chịu nổi nữa. Giữa trưa, khi chạm mặt với con trai Lưu Kỳ, hai cha con dẫn theo người của đội bóng rổ đi thẳng đến phòng bảo vệ.

Đúng lúc, Cát Vũ và một số nhân viên bảo vệ cũng ở đây. Mấy người bọn họ tụ tập lại với nhau,vẫn đang thảo luận về việc đám người Lưu Kỳ xịt phân trong nhà tắm vào ngày hôm qua. Cứ hễ nhắc tới chuyện này là sẽ khiến mấy nhân viên bảo vệ cười nắc nẻ, không thể nhịn được cười.

Đột nhiên, nhìn thấy Lưu Vĩ Tùng xuất hiện trong phòng bảo vệ cùng với Lưu Kỳ và một vài thành viên đội bóng rổ, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt băng giá trên khuôn mặt của hiệu phó Lưu Vĩ Tùng, tất cả nhân viên bảo vệ đều thay đổi sắc mặt, ngừng nói chuyện.

Trong mơ hồ, không ít người đã đoán ra được ý đồ đến đây của Lưu Vĩ Tùng. Mấy nhân viên bảo vệ không khỏi có chút bất an, đặc biệt là Chung Cẩm Lượng đang chột dạ nhất, bởi vì chuyện này cũng bắt đầu bởi vì hắn ta.

Nhưng trong số những người này, chỉ có Cát Vũ là tỏ ra lãnh đạm và bình tĩnh. Ngay cả khi Lưu Vĩ Tùng bước vào phòng bảo vệ, những người khác đều đứng dậy chào hiệu phó Lưu, Cát Vũ vẫn ngồi yên trên ghế, trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không.

Vừa nhìn thấy thái độ của Cát Vũ, biểu cảm trên mặt của Lưu Vĩ Tùng càng thêm âm u lạnh lẽo vài phần.

"Là nó! Đội trưởng đội bảo vệ Cát Vũ đã hạ thuốc vào đồ uống của tụi con, làm hại con phải đi ngoài nửa ngày. Cha, cha nhất định phải sa thải bọn họ!" Vừa bước vào cửa, Lưu Kỳ đã nhìn thấy Cát Vũ và chỉ vào hắn, nói một cách giận dữ.

“Đúng vậy, còn có một nhân viên bảo vệ tên là Chung Cẩm Lượng, ngày hôm qua còn muốn động thủ với chúng ta, cũng không thể tha thứ cho nó.” Một người khác của đội bóng rổ nói.

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, những người trong phòng bảo vệ, ngoại trừ Cát Vũ, tất cả đều kinh hồn táng đảm, sắc mặt đại biến.

Đội phó Lý Quý hít sâu một hơi, tiến lên, nhiệt liệt chào hỏi: "Hiệu phó Lưu... Đây đều là hiểu lầm... Đều là hiểu lầm..."

Hiệu phó Lưu trừng mắt nhìn Lý Quý một cái, lửa giận trong mắt sắp bộc phát, tức giận nói: "Hiểu lầm cái gì? Chứng cứ vô cùng xác thực, chính là mấy người các ngươi giở trò. Đồ uống là do đội trưởng đội bảo vệ mua, sau khi bọn họ uống mới trúng độc. Đầu độc là một tội nghiêm trọng, các ngươi phải bị phạt."

“Đúng, cha, bắt cả hai người bọn nó tống vào tù đi!” Lưu Kỳ ở một bên cũng oán hận hùa theo.

“Hiệu phó Lưu, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Con mắt nào của các người nhìn thấy ta hạ độc hả?" Cát Vũ ngồi trên băng ghế, bắt chéo chân, dáng vẻ chẳng hề để ý.

Hiệu phó Lưu càng tức giận, phẫn nộ nói: "Đó là đồ uống ngươi mua cho bọn họ. Ngươi là đội trưởng đội bảo vệ, theo lý nên bảo vệ an toàn cho sinh viên trong trường. Nhưng ngươi lại biết luật mà phạm luật, hạ độc trong đồ uống. Ta thấy ngươi không cần làm cái chức đội trưởng đội bảo vệ này nữa, mau chóng cuốn gói cút đi!"

Cát Vũ đặt điện thoại trên tay xuống, đứng dậy, chậm rãi đi về phía hiệu phó Lưu.

Hiệu phó Lưu vốn đang tràn đầy dũng khí, nhưng khi nhìn thấy Cát Vũ đi về phía mình, người thanh niên chừng hai mươi tuổi này toát ra vẻ uy nghiêm không thể giải thích được, chèn ép ông ta đến nỗi không thở được, khiến trong lòng ông ta không khỏi sợ hãi.

Cách hiệu phó Lưu chưa đến một mét, Cát Vũ dừng lại, cười nói: "Hiệu phó Lưu, có đầu độc hay không, ông cầm đồ uống đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết thôi à? Có lẽ là đồ uống đã hết hạn sử dụng nên bọn họ uống vào mới bị tiêu chảy. Nhưng nếu ông nói ta đầu độc, ta sẽ kiện ông tội vu khống!"