Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 75: Lấy mấy cái bát tới



Người nói chuyện khoảng hai mươi tuổi, có mái tóc màu vàng, một bên tai có đeo khuyên, mặc một bộ quần áo sặc sỡ, giống như một con công nhiều màu sắc, dáng người cao gầy, tuyệt đối là một tay ăn chơi trác táng.

Ngay khi Cát Vũ và Tô Mạn Thanh bước vào phòng, người này đã chỉ thẳng vào Cát Vũ mà nói một cách phóng đại.

Ánh mắt của Cát Vũ hơi nheo lại, chỉ dựa vào trực giác đã có thể kết luận: người này chính là thủ phạm khiến Tôn Vũ phải nhảy lầu - Lữ Ngọc Long!

Nếu Lữ Ngọc Long biết tại sao Cát Vũ lại đến đây, có lẽ sẽ không nhảy nhót như bây giờ.

Nghe thấy Lữ Ngọc Long vô lễ với Cát Vũ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh lại đột nhiên thay đổi. Hiện tại cô càng hối hận không nên đưa Cát Vũ đến nơi này. Thật ra cô cũng không muốn đến những nơi như thế này, nhưng vì nể mặt đây là sinh nhật bạn cùng phòng cũ Vương Bàn Đồng nên mới tới thôi.

Những người này về cơ bản đều quen biết nhau, vừa gặp mặt đã nhanh chóng kết thân với nhau, nói nói cười cười.

Chỉ có Cát Vũ coi như là người ngoài, ngoại trừ Tô Mạn Thanh, hoàn toàn không ai để ý tới Cát Vũ.

Cát Vũ cũng lười nói chuyện với những người này, tự mình tìm một góc rất tối và lặng lẽ chờ kết thúc bữa tiệc, để Tôn Vũ hóa giải oán niệm và nhanh chóng luân hồi chuyển thế.

Chuyện đã hứa thì tất nhiên Cát Vũ sẽ không thất hứa.

Những người đến dự tiệc sinh nhật của Vương Bàn Đồng dường như đều có điều kiện,.

Thấy không có ai chào đón Cát Vũ, Tô Mạn Thanh bèn đến gần và giới thiệu với Cát Vũ những người đến dự sinh nhật của Vương Bàn Đồng.

Diện mạo của Vương Bàn Đồng cũng rất đẹp, dáng người cũng rất tốt, tóc ngắn đến tai, vóc người cũng cao ráo. Mặc dù không xinh đẹp bằng Tô Mạn Thanh, nhưng cô ta cũng là một người đẹp, gia đình có điều kiện, kinh doanh một khách sạn lớn ở Giang Thành, ít nhất có tài sản mấy ngàn vạn.

Bạn trai của cô ta cũng học đại học Giang Thành, năm nay là sinh viên năm thứ hai, đeo kính gọng vàng, trông rất thư sinh nho nhã. Tô Mạn Thanh nói người này là Phạm Hạ, con trai của cục trưởng cục vệ sinh Giang Thành, cũng là môn đăng hộ đối.

Lữ Ngọc Long thì không cần phải nói, một con ông cháu cha điển hình. Ngồi bên cạnh hắn ta là một cô gái ăn mặc hở hang, tóc dài qua vai nhuộm màu đỏ rượu, lúc nào cũng cầm điếu thuốc dành cho phụ nữ trong tay, làm cho người ta có một loại cảm giác cà lơ phất phơ.

Có vẻ như cô gái này là bạn gái mới của Lữ Ngọc Long trong thời gian gần đây.

Còn có hai người bạn cùng lớp sống cùng ký túc xá với Tô Mạn Thanh. Một người tên là Lưu Hi Nhược, người còn lại tên là Thai Dĩnh, trông cũng không tệ lắm, có điều kiện gia đình khá tốt.

Nói như vậy, ký túc xá nơi Tô Mạn Thanh ở trước đây vẫn là một ký túc xá mỹ nhân.

Trong căn phòng riêng to như vậy có chín người, bốn nữ năm nam, bao gồm cả Cát Vũ.

Mọi người nói nói cười cười, âm nhạc trong phòng đinh tai nhức óc. Cát Vũ không thích ứng được với môi trường này cho lắm. Trước đây khi ở trên núi đã quen với sự yên tĩnh, phần lớn thời gian hắn đều ngồi một chỗ tu hành.

Sau nửa giờ náo nhiệt, Tống Hồng Viễn đột nhiên nháy mắt với đám người Lý Hoa Khang, Lữ Ngọc Long, sau đó lại nhìn Cát Vũ.

Mấy người đã hiểu ý, Lý Hoa Khang nhấn nút gọi ngay lập tức. Một nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng bước vào, kính cẩn nói: "Thưa ngài, ngài cần phục vụ gì ạ?"

“Mang cho ta mấy chai rượu vang đỏ ngon nhất của chỗ các người lên. Đúng rồi, thêm hai mươi chai Mao Đài nữa.” Lý Hoa Khang nói một cách rất hào phóng.

“Thưa ngài… Hai mươi chai Mao Đài… có uống hết được không?” Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, hỏi lại với vẻ không chắc chắn.

Hai mươi chai rượu Mao Đài, cộng thêm mấy chai rượu đỏ, ở đây tổng cộng không tới mười người. Nếu những người này uống hết rượu thì còn không phải muốn chết ở đây à.

"Sao ngươi lại hỏi nhiều thế hả? Hôm nay ta rất vui, rượu này là ta mời, ngươi sợ ta không đủ tiền trả sao?" Lý Hoa Khang bất mãn nói.

“Xin chờ một chút, thưa ngài, ta sẽ mang đến ngay đây.” Mặc dù nhân viên phục vụ có nghi hoặc trong lòng, nhưng không dám bỏ qua lời nói của khách, chỉ cần lúc bọn họ rời đi có thanh toán tiền là tốt rồi.

Hai mươi chai Mao Đài cộng với vài chai rượu đỏ hảo hạng đã có giá hơn mười vạn nhân dân tệ. Trong Ngọc Hoàng Cung, ngay cả một chai nước khoáng cũng có giá gấp mấy chục lần so với bên ngoài, huống chi là rượu ngon như vậy.

Không biết là cậu ấm nhà giàu nào đến đây tiêu khiển, nhân viên phục vụ đương nhiên sẽ phục vụ thật tốt.

Khi Cát Vũ nghe thấy Lý Hoa Khang gọi rượu đế và rượu vang đỏ, còn gọi nhiều như vậy chỉ trong một lúc, thì đã biết tình hình có chút không ổn. Tên họ Lý này chắc là lại chơi trò gì nữa đây.

Quả nhiên, không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đầy rượu đến.

Lý Hoa Khang xua tay, nói thẳng: "Nào nào nào, chỉ hát thôi cũng chán, chúng ta đi uống rượu đi. Con gái uống rượu đỏ, con trai chúng ta uống rượu đế. Mọi người có ý kiến ​​gì không?"

"Được, uống rượu! Chúng ta cùng nhau uống đi." Tống Hồng Viễn thấy rốt cuộc sắp bắt đầu chỉnh đốn Cát Vũ, lập tức vui mừng đồng ý.

"Đã sớm nghe nói gia đình Lý công tử có mở nhà máy rượu, tửu lượng rất kinh người. Hôm nay ta cũng muốn xem thử." Bạn trai của Vương Bàn Đồng đẩy mắt kính, cười hề hề nói.

Những chàng trai này đã thương lượng ổn thỏa phải cùng nhau chỉnh Cát Vũ, tất nhiên là một gọi trăm ứng.

Lữ Ngọc Long cười khẩy một tiếng, nhìn thoáng qua Cát Vũ đang ngồi trong góc, nói một cách lạ kỳ: "Bảo vệ nhỏ, đây là Mao Đài đấy, rượu ngon nhất, có lẽ ngươi còn chưa từng uống nhỉ?"

Tô Mạn Thanh đang ngồi bên cạnh Cát Vũ nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy nhiều rượu đế vào, cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cát Vũ chưa kịp nói gì thì cô đã bối rối nói: "Đừng... Ta thấy chúng ta có thể cùng nhau uống chút rượu vang đỏ là được rồi. Vũ ca không thể uống rượu đế."

"Đội trưởng Cát, không phải là ngươi không dám uống đó chứ? Chẳng lẽ còn muốn để người đẹp Tô ngăn rượu thay cho ngươi à, thế này còn là đàn ông sao?" Lý Hoa Khang thêm mắm dặm muối.

Cát Vũ vẫn luôn trầm mặc, liếc mắt nhìn các nam sinh, khóe miệng hiện lên ý cười nhẹ, đột nhiên nói: "Được, ta cũng thích uống rượu đế, vậy chúng ta bắt đầu đi."

"Vũ ca... Bọn họ..." Tô Mạn Thanh lo lắng nói.

“Không sao đâu, yên tâm.” Cát Vũ liếc mắt nhìn Tô Mạn Thanh một cái, ánh mắt kiên định, vẫn luôn là vẻ mặt dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt vẫn không sợ hãi.


Lý Hoa Khang đắc ý nhìn về phía Cát Vũ, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, một lát nữa mấy người bọn ta thay phiên kính rượu ngươi, hôm nay còn không chuốc say ngươi được ư.

Nói xong, Lý Hoa Khang lần lượt mở nhiều chai rượu và rót hai ly đầy rượu.

Sau khi uống hết ly rượu đế này, tửu lượng không tốt thì sẽ phải ngã gục ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, Cát Vũ lại liếc nhìn cái ly, lắc đầu nói: "Cái ly này nhỏ quá, uống không đã, bảo phục vụ đem mấy cái bát tới đi!"