Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 77: Còn ai nữa?



Tên đã lên dây, không có lựa chọn nào khác ngoài bắn đi.

Mọi người bất lực nhìn Cát Vũ uống liên tiếp ba chai rượu đế.

Đó thực sự là mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, thoạt nhìn dường như không có bất kỳ vấn đề nào.

Má nó, đây có còn là con người không?

Dù là trai hay gái, tất cả đều nhìn Cát Vũ đang thong dong bằng ánh mắt nhìn yêu quái.

Lý Hoa Khang nhìn rượu đế trên bàn, trong lòng phiền muộn, có khổ không thể nói, trong khi những nam sinh còn lại cũng lộ vẻ buồn bã, bất lực.

Bây giờ đã chơi lớn rồi, Cát Vũ thật sự đã uống cạn rượu rồi, nếu mình không uống thì chẳng phải là sẽ xấu hổ trước đám con gái này sao?

Do dự một hồi lâu, Lý Hoa Khang cầm ly rượu đế lớn tràn đầy lên, cổ họng bắt đầu nhúc nhích, ngẩng đầu, nhắm mắt uống "ừng ực" một hơi cạn ly rượu đế.

Một lít rượu đế xuống bụng, dạ dày tức thì bốc hỏa, trên mặt Lý Hoa Khang lộ ra vẻ đau khổ.

Tống Hồng Viễn luôn theo đuổi Tô Mạn Thanh, nhìn thấy Lý Hoa Khang như vậy thì trong lòng thực sự rất hỗn loạn, thật sự lo lắng hắn ta uống xong sẽ suy sụp hình tượng.

Ngay cả Lữ Ngọc Long vẫn không ngừng nhảy nhót, kêu gào chuốc say Cát Vũ cũng không khỏi sa sầm nét mặt, bây giờ cũng đang ngồi trong góc không dám nói chuyện nữa.

Má nó, đang đùa sao? Hắn ta cũng không có bản lĩnh làm ba chai liên tiếp.

Không dễ dàng gì mới uống hết một ly rượu, Lý Hoa Khang cảm thấy bụng mình đang nóng không chịu được, hít một hơi thật sâu, bắt đầu với đôi tay run rẩy cầm lấy ly rượu thứ hai.

"Tửu lượng của Lý công tử thật sự rất tốt, ta rất bội phục..." Cát Vũ ở một bên cười nói.

Lý Hoa Khang liếc nhìn Cát Vũ, tâm trạng muốn ăn tươi nuốt sống hắn cũng xuất hiện rồi. Tên nhóc này quả thực là một kẻ lập dị, cho dù uống hết ba lít rượu đế vẫn có thể chuyện trò vui vẻ.

Cuối cùng, Lý Hoa Khang vẫn cầm ly rượu thứ hai lên. Trước mặt nhiều mỹ nữ như vậy, hắn ta vẫn cảm thấy không thể mất mặt, không thể nhận thua.

"Lý ca... ngươi..." Tống Hồng Viễn thấy hắn ta sắp uống thêm ly thứ hai, không khỏi muốn nói lời can ngăn. Mất mặt là chuyện nhỏ, mạng người mới là chuyện lớn.

Lý Hoa Khang cũng làm như không nghe thấy, uống cạn ly rượu thứ hai.

Tên nhóc này chỉ có tửu lượng hai ly rượu đế, nên chỉ có thể từ từ uống cạn. Uống hết ly rượu thứ hai, không chỉ có bụng nóng bừng mà cảm thấy cả người đều có chút mơ hồ, thân thể bắt đầu loạng choạng.

Những người có mặt đều sững sờ nhìn Lý Hoa Khang, im lặng như tờ, thở cũng không dám, chỉ có Cát Vũ là nhìn hắn ta với gương mặt không chút thay đổi.

Lúc này Lý Hoa Khang đã có phần không gắng gượng được, nhưng vì thể diện, hắn ta không có lựa chọn nào khác ngoài phải uống thêm ly rượu thứ ba. Khi cầm ly rượu thứ ba lên, tay hắn ta run lên, một ít rượu đã bị đổ ra ngoài.

Tống Hồng Viễn thật sự không thể nhìn nổi nữa, vội vàng nói: "Lý ca, cũng tạm rồi..."


Đúng lúc Tống Hồng Viễn đứng đối diện với Lý Hoa Khang. Rất nhiều đồ bẩn thỉu chuẩn xác được nôn hết lên cả người hắn ta. Còn Lý Hoa Khang thì loạng choạng thân thể, trực tiếp ngã xuống đất.

Tống Hồng Viễn cũng không thèm quan tâm tới Lý Hoa Khang đã ngã xuống đất nữa. Bản thân hắn ta đã ghê tởm không chịu được nữa, hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy như điên vào phòng rửa tay.

Lý Hoa Khang, người có thể uống nhiều nhất ở đây, cũng đã gục ngã rồi, những người còn lại không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cát Vũ không có ý định buông tha cho những người còn lại. Hắn bước nhanh tới bàn, rót đầy hai ly rượu đế, tự mình cầm lấy một ly, mỉm cười nói: “Xem ra Lý công tử không có khả năng uống rượu nữa rồi. Tửu lượng của mọi người chắc hẳn sẽ không kém hơn so với Lý công tử nhỉ? Còn ai nữa? Ta sẽ uống tiếp."

Nói xong, Cát Vũ lại ngẩng đầu lên, uống thêm một lít rượu đế, cầm ly rượu không lắc lắc trước mặt mấy tên nam sinh.

Mấy nam sinh kia sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn Cát Vũ thêm cái nào nữa.

Về phần các cô gái bên cạnh, cả đám đều đã thốt lên kinh ngạc.

Ngay từ đầu, Tô Mạn Thanh còn lo lắng Cát Vũ sẽ bị đám con trai này chuốc rượu đến khi gục ngã, đến lúc đó có thể mình sẽ không đưa hắn về nhà được. Hiện tại xem ra suy nghĩ này của chính mình hơi thừa thãi. Cát Vũ nào chỉ là biết uống, mà là nghìn chén không say mới đúng.

Cô kinh ngạc nhìn Cát Vũ, trong lòng càng ngày càng cảm thấy khó tin. Trên người tên con trai này còn có bao nhiêu chuyện ẩn chứa mà cô không biết, cứ như hắn đều có thể giải quyết được mọi chuyện ngay trước mặt vậy.


Biểu cảm của Lữ Ngọc Long khổ sở như ăn phải mấy con ruồi xanh, cười mỉa nói: "Đừng đừng... Ta không uống được, ta phục rồi..."

Cát Vũ cười khẩy một tiếng, lại nhìn về phía Phạm Hạ, bạn trai của Vương Bàn Đồng, lắc ly với hắn ta: "Còn ngươi thì sao, còn muốn uống rượu không?"

"Không không không... Ta cảm thấy chúng ta uống sữa thì tốt hơn... Uống nước khoáng cũng được..." Phạm Hạ sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Má nó, tính cả cái ly vừa rồi, tên này đã uống hết bốn ly rượu đế rồi, thế mà vẫn không có chuyện gì, nào còn có ai dám uống cùng hắn nữa, chẳng khác gì đi tìm cái chết.

"Uầy... rượu ngon như thế, thật tiếc không có người uống cùng. Vừa rồi mọi người còn nói muốn uống cùng nhau, là đàn ông thì phải uống rượu đế. Nay Cát Vũ ta kính ai, người đó cũng không chịu uống, ngay cả chút thể diện này cũng không cho ta được ư?" Cát Vũ ra vẻ bất đắc dĩ mà nói.

Một nhóm người hoàn toàn bị héo như những quả cà tím phơi sương, trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lý Hoa Khang nằm trên sàn nhà nôn một hồi, sau đó có nhân viên phục vụ vào dọn dẹp, có người đỡ hắn ta dậy, đưa vào nhà vệ sinh nôn tiếp.

Một lúc sau, Tống Hồng Viễn mới đỡ Lý Hoa Khang đã uống rượu đến nỗi đi đường không vững vòng trở về. Hai người ngồi trên ghế sofa, Lý Hoa Khang ôm đầu đau nhức, trầm mặc như một cô bé.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, một người đàn ông cầm ly rượu bước vào, người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex vàng, trên môi nở nụ cười khiêm tốn, đi tới trước mặt mọi người, khách khí nói: "Xin chào mọi người, ta là Biên Sĩ Hiên, quản lý khách hàng của Ngọc Hoàng Cung. Mọi người đã tiêu xài không ít ở Ngọc Hoàng Cung của bọn ta. Để bày tỏ lòng biết ơn của ta, ta thay mặt cho Ngọc Hoàng Cung đến đây kính vị tiên sinh vừa rồi một ly, không biết là vị nào?"

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lý Hoa Khang. Vừa rồi là hắn ta gọi hai mươi chai Mao Đài và vài chai rượu vang đỏ hảo hạng.

Người đàn ông kia vẫn có năng lực thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, bước nhanh đến bên cạnh Lý Hoa Khang, nâng ly rượu nói: "Thưa ngài, ta kính ngài một ly."

Hiện tại Lý Hoa Khang vừa nhìn thấy rượu đế đã cảm thấy buồn nôn, trong lòng vốn đã khó chịu, khi nhìn thấy người quản lý này đến kính rượu thì càng tức giận, lập tức mắng mỏ: "Má nó, ngươi là cái thá gì, tại sao ông đây phải uống rượu ngươi kính. Đình tỷ đâu? Bảo cô ấy qua đây!"