Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 91: Thoát khỏi bể khổ



Ngoài việc kinh ngạc giống như quản gia Lưu thì Đàm gia cũng cảm thấy khó tin, vừa rồi Cát Vũ nói muốn một tay của ông ta, tại sao lại đột nhiên ngăn cản ông ta chứ?

“Cát đại sư, chuyện này...” Đàm gia nhìn Cát Vũ và nói với vẻ khó tin.

“Lần này tha cho ngươi một mạng, không có lần sau.” Cát Vũ từ trên ghế sô pha đứng lên, xoay người bước ra ngoài, sẵn tiện thu lại Tụ Linh Tháp, để lại quản gia Lưu và Đàm gia đứng đó với vẻ mặt thẫn thờ.

Quản gia Lưu sực bừng tỉnh và nói với Đàm gia: “Còn không mau cảm ơn Cát đại sư đi.”

“Đa tạ Cát đại sư đã không giết ta, sau này có việc gì cần đến Đàm Xung này, thì Cát đại sư cứ mở miệng.” Đàm gia đuổi theo vài bước, vô cùng cảm kích nói.

Một khi chặt đứt bàn tay này thì ông ta sẽ trở thành một kẻ tàn phế, Đàm gia không hề nghĩ rằng Cát Vũ sẽ ngăn ông ta lại vào thời khắc mấu chốt nhất.

Thực ra Cát Vũ cũng có suy nghĩ riêng của mình, đối phó với người như Đàm gia, cần phải có ân uy kết hợp mới có thể thu phục được lòng người. Vừa đấm vừa xoa mới là cách thu phục lòng người tốt nhất.

Thêm một người bạn sẽ bớt được một kẻ thù, thế lực của Đàm gia ở Giang Thành rất mạnh, có lẽ trong tương lai vẫn sẽ cần đến ông ta.


Cát Vũ bước nhanh ra khỏi căn phòng riêng, đi ra khỏi Ngọc Hoàng Cung, quản gia Lưu vội chạy theo phía sau, cảm kích nói: “Cát đại sư, cảm ơn ngài đã thủ hạ lưu tình, lão hủ thay nhà họ Trần cảm ơn Cát đại sư. Nói trắng ra thì Đàm Xung này cũng coi như là người nhà họ Trần.”

“Quản gia Lưu đừng khách sáo.” Cát Vũ vừa đi vừa suy nghĩ đến một chuyện khác, vừa rồi Hàn Vân đạo trưởng bị mình đánh trọng thương đã chạy trốn mất, hắn đã bảo mấy con quỷ vật lợi hại đuổi theo, cũng không biết có giết được lão ta hay không. Tên kia là một tai hoạ, nếu không diệt trừ thì sẽ hơi phiền toái.

Đang nghĩ đến chuyện này thì quản gia Lưu ở bên cạnh lại nói: “Cát đại sư, không biết khi nào ngài rảnh, mời đến nhà họ Trần một chuyến. Gia chủ nhà ta muốn gặp mặt Cát đại sư để cảm tạ ân tình đã cứu mạng.”

“Chiều mai ta rảnh, hãy đến đón ta.” Cát Vũ nói.

Quản gia Lưu vui mừng khôn xiết, kích động nói: “Được được được, cám ơn Cát đại sư, chiều mai ta sẽ đến đón ngài đúng giờ.”

Ngừng một lát, sau đó lão ta lại nói: “Cát đại sư, ngài định đi đâu vậy, có muốn ta đưa ngài đi không, xe đang đợi sẵn ở cửa rồi.”

“Không cần đâu, ta còn có chuyện phải làm, ông cứ đi trước đi.” Cát Vũ từ chối.

Quản gia Lưu cũng là người thức thời, khi cả hai bước đến cổng Ngọc Hoàng Cung, quản gia Lưu hàn huyên vài câu với Cát Vũ, sau đó lên một chiếc Maybach màu đen và rời đi.

“Vũ ca!”

Ngay khi Cát Vũ xuất hiện ở cổng Ngọc Hoàng Cung, sau khi quản lý Lưu rời đi, Tô Mạn Thanh vẫn luôn đứng đó, vừa nhìn thấy hắn đã hét lên đầy phấn khích rồi bổ nhào về phía Cát Vũ.

Cát Vũ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cơ thể mềm mại và thơm tho của Tô Mạn Thanh đã nằm gọn trong vòng tay hắn.

“Vũ ca… Ta lo quá, ta sợ ngươi không đi ra được… Hu hu…” Nhìn thấy Cát Vũ, Tô Mạn Thanh vui mừng đến nỗi khóc nức nở trong vòng tay hắn, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn vậy.


Lần đầu tiên hắn bị một cô gái ôm chặt như vậy, Cát Vũ vẫn chưa quen nên thân thể cứ đứng đó, cứng ngắc đến mức không dám nhúc nhích.

Một lúc sau, Cát Vũ mới duỗi tay ra, vỗ vỗ vai cô nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không sao, không phải vẫn lành lặn đi ra đây à?”

Tô Mạn Thanh ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn Cát Vũ, nhìn thấy nụ cười vốn có của hắn, cô cảm thấy không chân thật cho lắm, nhưng đúng là Cát Vũ đã đi ra.

Rồi đột nhiên Tô Mạn Thanh nhận ra mình hơi thất lễ, vừa rồi nhìn thấy Cát Vũ đã kích động mà nhảy vào lòng hắn, bây giờ nghĩ lại, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Cô ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực đang rực lửa của hắn một cách miễn cưỡng.

Hai người đứng ở cổng Ngọc Hoàng Cung, lại chợt thấy lúng túng vô cùng.

Đúng lúc này, một đám sương mù màu đen bất ngờ bay đến lối vào của Ngọc Hoàng Cung và dừng lại ở bên cạnh Cát Vũ.

Đám sương mù màu đen dần dần ngưng tụ thành hình người, là oan hồn của Tôn Vũ do Cát Vũ đã thả ra trước đó.

Ngay khi vừa hiện nguyên hình, oan hồn của Tôn Vũ đã quỳ xuống trước mặt Cát Vũ, nói bằng giọng đầy chân thành: “Cảm ơn Cát đạo trưởng đã giúp ta báo mối huyết thù này, kiếp sau có làm trâu làm ngựa nhất định ta sẽ báo đáp đại ân của Cát đạo trưởng.”

Tôn Vũ lại xuất hiện, Tô Mạn Thanh vẫn cảm thấy không quen lắm, dù sao cũng là quỷ vật. Nhưng Cát Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn oan hồn của Tôn Vũ, có điều lại thấy sự dữ tợn và oán hận trong mắt cô ta đã tiêu tan rất nhiều.

Sở dĩ quỷ vật ở lại nhân gian, không chịu luân hồi chuyển thế, là do hầu hết đều có chấp niệm bản thân quá nặng, oán niệm khó tiêu tan. Hiện giờ Tôn Vũ đã báo được huyết thù nên tự nhiên oán khí cũng hoá giải rất nhiều.

Cát Vũ gật đầu nói: “Nếu ta đã hứa báo thù cho ngươi thì đương nhiên phải thực hiện lời hứa. Hiện tại ngươi đã báo thù xong, có phải nên đi đầu thai rồi không?”

“Tuân theo lời chỉ dẫn của đạo trưởng.” Tôn Vũ cung kính nói.

“Vậy được rồi, giờ ta sẽ đưa ngươi đi siêu độ, ngươi đi theo ta.”

Nói xong, Cát Vũ dẫn Tô Mạn Thanh và oan hồn của Tôn Vũ đi về phía một con hẻm nhỏ, cách Ngọc Hoàng Cung không xa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Lúc này trời đã về khuya, màn đêm vắng lặng, trong ngõ nhỏ này cũng không có một bóng người, vừa lúc có thể thi pháp.

Sau khi dẫn oan hồn của Tôn Vũ đến đây, Cát Vũ lấy ra hai lá bùa, một lá bùa siêu thoát và một lá bùa trần tình tiễn Tôn Vũ đi địa phủ đầu thai.

Chỉ nhìn thấy lá bùa trong tay Cát Vũ lập tức hóa thành hai tia lửa vàng, phóng về phía oan hồn của Tôn Vũ, ngọn lửa màu xanh lam lóe lên rồi tan vào không trung, đồng thời, Cát Vũ niệm chú: “Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tư sinh triêm ân, vi nam vi nữ, tự thân thừa đương, phú quý bần cùng, do nhữ tự chiêu, minh tử ám tử, oan khúc khuất vong, trái chủ oan gia, thảo mệnh nhân lang, thoát li khổ hải, chuyển thế thành nhân, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh.”

Dứt lời, oan hồn của Tôn Vũ dưới sự phù hộ của hai lá bùa, một bóng dáng mờ nhạt chậm rãi bay lên không trung, càng lúc càng mờ nhạt dần, oán khí trên người cũng tan rã mà khôi phục lại gương mặt thanh tú ban đầu. Cô ta cảm kích nhìn Cát Vũ, cuối cùng oan hồn của cô ta cũng hoàn toàn tiêu tan và biến mất vào hư vô.

“Vũ ca… Tôn Vũ đã đi rồi sao?” Tô Mạn Thanh nhìn Tôn Vũ đã biến mất, hơi thất vọng nói.

“Đúng vậy, ta đã tiễn cô ta đi luân hồi rồi. Cô ta đã báo thù xong, tâm nguyện đã hoàn thành, nên ta chỉ có thể tiễn cô ta một đoạn đường.”

Khi Cát Vũ đang nói, đột nhiên một vài luồng khói đen xuất hiện ở cuối con hẻm, chúng nhanh chóng bay về phía bên này.