Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 96: Đúng là thần tiên



Một tia sấm sét màu tím chợt loé lên dữ dội, phát ra tiếng nổ vang. Chiếc đèn chùm pha lê đắt tiền trên đỉnh đầu đột nhiên bị tia sét đánh trúng, rơi xuống chiếc bàn tròn lớn đang dùng trong bữa tối, vỡ tan tành.

Mà kính xung quanh nhà ăn đã bị sấm sét làm vỡ thành từng mảnh, rơi xuống đất loảng xoảng.

Mọi người kinh hãi hét lên rồi lần lượt đứng dậy, ôm đầu né tránh vì sợ tiếng sấm này sẽ rơi trúng người mình.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, uy lực của lá bùa này quá lớn, khiến người ta chấn động mạnh, đồng thời khiến mọi người có mặt đều khiếp sợ.

Chẳng phải Trần lão đại và Trần lão nhị nói hắn là kẻ lừa đảo ư?

Vậy thì hắn sẽ chứng minh cho mọi người xem, rốt cuộc hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không.

Cái hắn vừa ra tay chính là bùa vân lôi của nhất đạo Mao Sơn.

Đây đâu phải là người, quả thực chính là thần tiên mà, sao lại có thể nắm trong tay lôi pháp chứ.

Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, trong sự ồn áo náo động đó, chỉ có Cát Vũ đang ngồi yên trên ghế, gương mặt điềm tĩnh nhìn về phía Trần lão đại và Trần lão nhị.

Lúc này hai người họ đã bị doạ cho sợ hãi co quắp ở góc bàn, hai tay ôm đầu run rẩy.

Một lúc sau, khi mọi tiếng động biến mất, mọi người mới dám nhìn về phía Cát Vũ.

“Cát đại sư... đúng là… đúng là một vị thần...” Trần Nhạc Thanh nhìn Cát Vũ như nhìn một vị thần, đúng là phục sát đất rồi. Trước đó lão ta chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Cát Vũ, chỉ biết là mình đã được hắn cứu.

Bây giờ đã tận mắt chứng kiến, vừa đưa tay ra là sấm sét nổ vang, đây cũng là lần đầu tiên trong đời lão ta nhìn thấy một bản lĩnh thần kỳ như vậy.

“Hai vị tiên sinh họ Trần, bản lĩnh này của ta thế nào?” Cát Vũ mỉm cười nhìn Trần lão đại và Trần lão nhị.

Hai người con trai của Trần Nhạc Thanh khiếp sợ nhìn Cát Vũ, họ không nói nên lời và không khỏi run lên vì sợ hãi.

Nếu như vừa rồi tia sét kia đánh trúng hai người bọn họ, thì lúc này họ đã không còn mạng nữa rồi.

Bây giờ hai người đều sợ hãi không thôi, ai ngờ tên bảo vệ này lại có bản lĩnh lớn như thế. Vừa rồi bọn họ đã đại bất kính đối với Cát Vũ, chắc chắn đã khiến hắn tức giận, ngay cả chết cũng không biết sẽ chết như thế nào nữa.

Thấy hai người không nói tiếng nào, Cát Vũ trầm giọng nói: “Tuy rằng ta còn nhỏ tuổi nhưng đã tu hành từ năm lên ba, đi theo sư phụ tu luyện pháp thuật. Pháp thuật này chỉ dùng để hàng yêu trừ ma, giúp đỡ chính nghĩa chứ không phải để làm xiếc ảo thuật mua vui cho người đời. Hôm nay ta dùng chiêu thức ấy là để chứng minh Cát Vũ ta không phải là kẻ lừa gạt, lời nói đã hết, cáo từ.”

Nói xong, Cát Vũ phất tay áo đứng dậy, lập tức đi về phía bên ngoài biệt thự.

Một lúc sau, mọi người mới sực bừng tỉnh mà nhìn về phía bóng dáng vĩ đại của Cát Vũ.

“Cát đại sư... bọn chúng đã phạm sai lầm lớn, xúc phạm Cát đại sư, xin Cát đại sư hãy bao dung mà đừng trách tội chúng…” Trần Nhạc Thanh run run chống gậy rồi vội vàng đuổi theo Cát Vũ.

Nhưng mà, Cát Vũ bước đi rất nhanh, một lát đã tới cổng biệt thự rồi, làm sao mà lão gia tử Trần Nhạc Thanh đuổi kịp được chứ.

Quản gia Lưu và Trần Trạch San cũng lấy lại tinh thần, rồi vội vàng đuổi theo Trần Nhạc Thanh.

Mọi người đuổi theo sau Cát Vũ, chạy đến tận cổng biệt thự, lúc Cát Vũ chuẩn bị rời đi thì Trần Trạch San chạy nhanh đuổi theo, nắm lấy tay áo Cát Vũ, kích động nói: “Cát đại sư, xin đừng giận hai bác của ta. Ta thay mặt họ xin lỗi ngài, mong ngài hãy tha thứ cho họ.”

Cát Vũ dừng lại, quay đầu nhìn Trần Trạch San, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta không tức giận đâu, không đến nỗi đó.”

Cát Vũ nói thật, hắn đi theo lão già vào nam ra bắc đã lâu, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng đã trải qua nhiều chuyện, cũng đã va chạm rất nhiều, nên tính cách đã rất điềm tĩnh, sao lại để bụng với những lời nhỏ nhen của người khác chứ.

Nhưng trong lòng Trần Trạch San lại cho rằng Cát Vũ đang giận dỗi, nên cô càng thêm bối rối, gần như cầu xin: “Vũ ca, ngài đừng giận có được không, bọn họ chỉ vô ý nói thế thôi, ta cam đoan sau này họ sẽ không dám nữa.”

Đối với một người có bản lĩnh như Cát Vũ, đương nhiên Trần Trạch San có thể thấy được tiềm năng vô hạn của hắn, nếu nhà họ Trần có thể được Cát Vũ giúp đỡ, thì sau này sẽ càng phát triển mạnh mẽ. Năm đó chỉ là một đạo sĩ tha phương chỉ điểm một ít, mà đã giúp cho nhà họ Trần thịnh vượng trong mấy mươi năm, nếu giờ được một cao nhân như Cát Vũ chỉ điểm, thì chắc chắn nhà họ Trần sẽ càng được hưởng lợi nhiều hơn nữa.

Vì vậy, dù thế nào đi nữa thì Trần Trạch San cũng không muốn đắc tội với Cát Vũ.

Trong lúc đang nói chuyện, Trần Nhạc Thanh cũng được quản gia Lưu đỡ, run rẩy bước tới.

Lão ta bước nhanh đến bên cạnh Cát Vũ, vô cùng lo sợ nói: “Cát đại sư, hai tên khuyển tử thật là quá đáng, mong ngài đừng để bụng đến những lời vừa rồi của chúng, ta nhất định sẽ dạy cho chúng một bài học.”

“Trần lão tiên sinh nghĩ nhiều rồi, ta về là vì còn có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa.” Cát Vũ lạnh lùng nói.

“Hai tên nghiệt tử này, còn không mau đến nhận lỗi với Cát đại sư đi!” Trần Nhạc Thanh cho rằng Cát Vũ vẫn còn tức giận, nên quay lại mắng chửi Trần lão đại và Trần lão nhị.

Lúc này Trần lão đại và Trần lão nhị không còn dáng vẻ cao ngạo nữa, vừa rồi họ đã tận mắt chứng kiến ​​Cát Vũ ném một tia sấm sét làm vỡ tất cả các tấm kiếng trong biệt thự rồi. Bản lĩnh như vậy, quỷ thần khó lường, làm sao họ dám bất kính với Cát Vũ nữa.

Cái gì gọi là cao nhân đích thực, Cát Vũ ở trước mắt họ chính là như vậy.

Hai người cúi đầu, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, bước nhanh tới chỗ Cát Vũ. Trần lão đại khúm núm nói: “Cát đại sư, vừa rồi ta có mắt như mù, mắt chó không biết nhìn người, mong Cát đại sư đừng để bụng, ta biết sai rồi…”


“Hai người đã nghĩ nhiều rồi. Ta không tức giận, ta về là vì còn có việc khác, cứ vậy đi.” Cát Vũ lạnh nhạt nói.

“Cát đại sư, ta đưa ngài về.” Quản gia Lưu vội vàng bước tới.

“Quản gia Lưu, để ta tiễn đại sư về.” Trần Trạch San đột ngột nói.

“Được, được.” Quản gia Lưu nhìn thấy ánh mắt của Trần Trạch San, biết cô có chuyện muốn nói với Cát đại sư nên nhanh chóng đồng ý.

Cát Vũ cũng không từ chối, hắn lên chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn của nhà họ Trần, rồi xe chạy về Đại học Giang Thành.

Cát Vũ và Trần Trạch San cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, Trần Trạch San nhìn khuôn mặt thanh tú trầm tĩnh như nước của Cát Vũ, do dự một lúc mới nói: “Vũ ca…”