Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 433: Giun mắt người 



Diệp Thiếu Dương cũng sớm đoán được, dưới chân liền dẫm một cái, nhảy theo ra ngoài, vừa mới đẩy cánh cửa ra thì trong nháy mắt, có một cái mặt quỷ nhào đến trước mặt.

Diệp Thiếu Dương vốn là tính truy kích, sợ đối phương bỏ chạy, nào nghĩ tới đối phương lại phản công trở lại, trong tình thế cấp bách này, nâng tay trái lên, ngón út bắn ra, một đạo chu sa từ trong móng tay bắn ra, đánh vào trên mặt quỷ kia, động tác của nó túc thì bị kiềm hãm, liền kết thành pháp ấn tam hoa diệt, một chưởng đánh lên mặt quỷ.

“A….”

Một tiếng quỷ kêu thảm thiết, cái đầu loạng choạng, liền biến thành khói đen, tinh phách bay khắp trời.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ, đang bay trên không đi về phía xa, còn vang lên một chuỗi tiếng cười “Cạc cạc cạc cạc”

, là một nữ nhân.

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh ra, con nữ quỷ này không phải là đến để cứu lão quỷ kia, mà là sợ nó lộ ra bí mật, rồi tới giết quỷ diệt khẩu, hơn nữa nó còn có thể thử pháp lực của mình.

*diệt khẩu:Giết chết người khác để bịt miệng, không cho tiết lộ sự thật.

* Nhìn thân ảnh màu đỏ kia dần dần biến mất, Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, hôm nay tuy là trời có mây đen, không có ánh mặt trời, nhưng có thể ở trong ban ngày mà xuất hiện, dĩ nhiên tu vi của nữ quỷ này … ít nhất cũng là một con Quỷ Thủ! “Lại là một đối thủ khó giải quyết!”

Thiên hạ này tuy là to lớn, nhưng Quỷ yêu tu vi cao thâm lẽ ra sẽ không có nhiều, như thế nào để mình gặp phải nhiều như thế? Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu bất đắc dĩ, đúng lúc này thì một tiếng thét chói tai vang lên, từ bên ngoài truyền tới.

Là âm thanh của Tiểu Mã! Không ổn! Diệp Thiếu Dương bước lên cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy theo âm thanh tìm kiếm, vừa chạy qua khỏi cái cái tường nhà, rơi xuống đất, liền la lớn kêu tên Tiểu Mã.

“Ở đây ở đây”

Tiểu Mã từ phía sau cái vách tường bên cạnh chay ra, thần sắc hoảng loạn, túm lấy tay của Diệp Thiếu Dương chỉ vào vách tường đằng sau, kêu to “Tiểu Diệp tử, ngươi mau tới nhìn xem!”

“Nhìn cái gì?”

Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.

Tiểu Mã không trả lời, mà lôi kéo hắn đi đến vách tường sau căn phòng, ngồi xổm xuống nhìn dưới góc tường có một bãi nước, nhìn khắp một lượt, rồi buồn bực nói “ủa, mới vừa rồi còn ở đây, sao bây giờ lại không thấy nữa.”

“Rốt cuộc là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống bên người hắn, tìm khắp một lượt, thấy đất đai khô cằn nơi nơi đều là khe nứt, không có một ngọn cỏ, thứ gì cũng không có.

“Lúc nãy trong lúc ta đi tiểu, có một con giun chui ra, lớn như vậy nè, đệch, suýt nữa hù chết ta!”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới âm thanh thét lên chói tai của hắn, hỏi “Chỉ có một con giun mà đem ngươi sợ đến mức như vậy à?”

Tiểu Mã vội vàng nói “Ngươi còn chưa có thấy, con giun lớn kia có bao nhiêu đáng sợ, cả người nó đỏ bừng, trên người còn có một tần lông mao, trên đỉnh đầu có hai con mắt, giống như mắt người, mà ánh mắt lại rất hung ác tà ác…...”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói “Nói nhảm à, con giun nào mà có mắt, hay là rắn?”

“Không, không đúng, đó là con giun, trên mặt đất còn duỗi ra duỗi lại, chỉ có khác hai con mắt, những thứ khác đều giống con giun”

Tiểu Mã chỉ một cái khe dưới chân, nói “Không tin thì ngươi đào lên xem, mới nãy nó còn ở đây, chắc là vẫn còn trong cái khe này.”

Diệp Thiếu Dương duỗi tay ra muốn đào lên khối bùn đất kia, liền thấy trên mặt đất có vệt nước, nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Tiểu Mã “Đây là nước tiểu của ngươi?”

Tiểu Mã cười xấu hổ.

“Đệch, thiếu chút nữa là ta phải chặt tay rồi!”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn về cái khe nứt dọc đan xen trên mặt đất, nói “Thôi bỏ đi, nhiều khe nứt như vậy, không tìm thấy đâu.”

“Nó rốt cuộc là thứ gì? Tiểu Mã buồn bực hỏi.

“Ta còn chưa có thấy, nên không biết.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, muốn đi ra ngoài, đúng lúc này, từ bên cạnh vách tường nhà mình, lại truyền đến một âm thanh ho khan rất khẽ.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: Cách vách nhà mình dĩ nhiên là còn có người? DTD làm 1 cái thủ thế im lặng với Tiểu Mã, bảo hắn đừng có lên tiếng, sau đó từ dưới đất lấy lên mấy cái mái ngói cùng ít hòn đất, lót ở phía dưới bức tường, rồi dẫm lên, duỗi cổ nhìn về phía sau bức tường, Tiểu Mã cũng làm theo như vậy, ghé vào bên cạnh hắn trên tường vây.

Trong viện kia một mảnh hoang vu, cùng với cái sân nhà mình không có ai ở qua giống nhau không khác biệt gì, khác nhau duy nhất là: có rất nhiều mèo.

Rất nhiều là đằng khác, mèo đen, mèo hoa, các loại mèo đều có, ít nhất là có khoảng 30 con, đang ở trong sân bò với nhau thành một đống.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày mà nhìn, tuy rằng những con mèo này mặt ngoài thì rất giống mèo bình thường không có gì khác biệt, nhưng luôn có một cảm giác nói không ra được, tự hồ ….

có đờ đẫn? “Sao mà nuôi nhiều mèo như thế nhỉ?”

Tiểu Mã buồn bực nói, một lát rồi hỏi “Tiểu Diệp tử, mèo có uống nước chứ?”

Diệp Thiếu Dương vốn là định mắng hắn ngu ngốc, đột nhiên lại rõ ràng vì sao hắn nói vậy: mèo cũng là uống nước, hiện giờ trong thôn bị khô hạn, nước giếng đều bị khô kiệt không có giọt nào, do đó chúng nó không thể tìm ra được nước uống, như vậy, là ai đã cho chúng nó nước uống? mấy chục con mèo này mà uống nước một ngày cũng không có ít, lúc này nước còn mắc hơn dầu nữa, ai có thể dùng nước quý giá như thế cho chúng? Chuyện này thật là quái dị.

Đang muốn tiến vào nơi này, thì có một lão thái bà từ trong nhà chính đi ra.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, lão bà này tóc trắng da mồi, trên mặt đầy nếp nhăn, hai vành dưới mắt đều trũng xuống, chỉ lộ ra hai con ngươi to như hai hạt đậu, nhìn thấy quá già không thể già được nữa, Diệp Thiếu Dương tin tưởng nếu có ai nhìn thấy bộ mặt này, đều đoán lão bà đã hơn một trăm năm mươi tuổi.

Lão bà này bước đi cũng có vấn đề, lung la lung lay, trong tay thi cầm một cái chậu rửa mặt rất lớn, trên đó còn phủ lên một tấm vải mành màu trắng để che.

Nhìn thể trạng của lão bà thì cho dù mang một cái chậu trống không, chắc cũng rất là khó khăn, nhưng mà lão lại có thể an ổn đem chậu rửa mặt đến giữa sân, rồi đặt lên mặt đất, xốc tấm vải mành lên, hai người Diệp Thiếu Dương liền nhìn qua chậu rửa mặt, chỉ nhìn thoáng qua, Tiểu Mã thiếu chút nữa là kêu ra thành tiếng Diệp Thiếu Dương vội vàng che miệng hắn lại, lần thứ hai quay đầu lại nhìn chậu rửa mặt, dĩ nhiên là, là từng con giun đang ngọa nguậy trong chậu, vừa đen vừa dài, thế nhưng cái đầu phía trước của nó, đều có hai con mắt dài, giống như mắt ếch, nhưng so với mắt ếch thì to hơn nhiều, trên dưới đều có mí mắt, giống như là ….

mắt người.

Diệp Thiếu Dương bị chính cái ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, thử đem mắt nó nghĩ thành mắt người nhìn xem, thì cảm giác được trong những ánh mắt đó chứa cùng loại với ánh mắt: tuyệt vọng.

“Ăn đi, ăn đi, đều tới mà ăn đi….”

trong cổ họng lão bà phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, những con mèo kia dĩ nhiên có thể nghe được, lập tức giống như người liền xếp thành một hàng dài, con đằng trước đem cái đầu thò vào trong chậu, ngậm lấy một con giun, nhảy sang một bên rồi bắt đầu nhai.

Tiếp theo là con thứ hai, thứ ba …..

Diệp Thiếu Dương nhìn đến những con mèo đang nhai này, thấy miệng của chúng đều chảy ra máu đỏ, có một chút cái đuôi giun đang ở bên ngoài miệng, treo lủng lẳng, máu tươi không ngừng chay theo chòm râu xuống cằm rồi nhỏ xuống đất.

Nếu chỉ là có một con mèo như vậy thôi thì còn đỡ, nhìn thấy mấy chục con mèo đều là một dạng này tạo thành một cổ quái dị, nhìn thấy thật là ghê người.

Lúc này, không biết vì cái gì hay là khẩn trương quá, mà Tiểu Mã không cẩn thận đem mái ngói dưới chân giẫm bể, liền rớt xuống đầu tường, phát ra một tiếng rầm thật lớn.