Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 957: Người cô độc 



“Mở ra một cái lỗ hổng, Đạo Phong cũng sẽ chạy mất.

Tru Tiên Kiếm mất đi mục tiêu, sẽ công kích khắp nơi, chúng ta cũng không ngăn được.”

Trương Vô Sinh tỏ vẻ khó xử, “Đến lúc đó thương tổn đến kẻ vô tội, ai tới phụ trách đây?”

“Được, được lắm! xem như ngươi lợi hại!”

Tam Pháp Vương lấy ra Càn Khôn Chuyển Luân, chống đỡ được một đợt công kích của Tru Tiên Kiếm, bị chấn đến hộc máu ra.

Pháp lực của hắn cũng ngang ngửa với Diệp Thiếu Dương, nhưng hiện tại đã lên trên nhân gian, không có âm khí bổ sung lại, pháp lực bị giảm thấp đi.

Tru Tiên Tứ Kiếm này thiếu chút nữa đã giết chết Đạo Phong, thì hắn làm sao phải đối thủ, đành phải chật vật chui như chuột, thỉnh thoảng phản kích một chút kéo dài thời gian.

“Làm sao bây giờ?”

Thích Tín Vô hỏi.

Nhìn thấy Tam Pháp Vương bị vây khốn, ông ta cũng có chút sửng sốt.

“Tuyệt đối không thể thả ra, nếu không một khi Tru Tiên Tứ Kiếm thoát vây, gặp người liền giết, ai có thể ngăn cản được!”

Trương Vô Sinh cắn chặt răng, nhìn Tam Pháp Vương nói: “Pháp Vương, không thì ngài bắt Đạo Phong trước đi, dùng máu của hắn tế kiếm, Tru Tiên Tứ Kiếm tự động sẽ ngừng.”

“Ta tế tổ tông ngươi!”

Tam Pháp Vương tự thân đã khó bảo toàn, làm gì còn sức lực đi đối phó Đạo Phong.

“Lão lỗ mũi trâu, vậy là ta đã hiểu, ngươi cố tình bẫy ta, các ngươi đều bẫy ta! Bổn vương không tha cho các ngươi!”

Vốn là trận chiến thanh lý môn hộ vốn đang thuận lợi, chớp mắt đã biến thành trò khôi hài, mọi người gần như vô ngữ.

“Pháp Vương, ta tới cứu giá, xin tránh ra!”

Ngoài trận truyền đến tiếng hét lớn, Tứ Bảo dùng Tiên Hạc Linh Đăng phá vỡ một góc kết giới, hai tay túm chặt vai Ngô Hiểu Tầm cùng Ngô Gia Vĩ, dùng sức kéo ra ngoài.

Hai người vốn định phản kháng, vừa quay đầu lại, thì ra là Tứ Bảo.

“Đừng có đứng im nữa, nếu Pháp Vương mà có chuyện, thì tất cả mọi người cũng sẽ liên lụy hết!”

Tứ Bảo hạ giọng nói.

Hai người vừa nghe, liền hiểu được.

“Nhưng nếu chúng ta lên trước, sợ là sẽ khó giải thích……”

Ngô Hiểu Tầm có chút do dự.

“Các người chỉ cần nói ta lợi hại là được rồi sao!”

Tứ Bảo chớp chớp mắt, dùng sức kéo hai người ra ngoài.

“Ôi nha, ngươi đánh lén ta, ta ngất!”

Ngô Hiểu Tầm liền nhắm mắt ngất đi.

“Tặc hoà thượng!”

Ngô Gia Vĩ cũng lăn ra bất tỉnh.

Tứ Bảo lôi hai người ra ngoài, hướng về phía sau vẫy vẫy tay.

Đột ngột thiếu mất hai người, kết giới không khép lại được, Tam Pháp Vương thấy có khe hở, liều mạng chạy ra.

Đạo Phong cũng thu hồi Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, cùng Diệp Thiếu Dương mau chóng xông ra ngoài.

Tru Tiên Tứ Kiếm gắt gao truy đuổi ở phía sau, sắp lao ra khỏi trận pháp.

“Pháp Vương, ta tới cứu ngài!”

Lão Quách đứng trên xe xúc đất, hô to một tiếng, “Nã pháo!”

Xe xúc đất nâng cái càng lên, ném một bao phân người giống như ném thuốc nổ, ném thẳng vào một trong bốn thanh kiếm.

Bao phân tung ra, phân người phun ra ngoài, vấy đầy lên thân ba thanh kiếm còn lại.

Pháp khí kỵ nhất chất ô uế, dính phải phân người, linh lực của Tru Tiên Tứ Kiếm tiết ra ngoài, quang mang biến mất, rơi xuống mặt đất.

Phân người còn lại giống như một trận mưa, xối xuống đầu mấy pháp sư gần đó, lập tức tiếng la kêu oa oa kêu ầm lên, bịt đầu bịt tai, quả thật là một thảm hoạ.

Ngô Hiểu Tầm cùng Ngô Gia Vĩ nhờ có Tứ Bảo, tránh được một kiếp.

“Pháp Vương, ngài không sao chứ!”

Lão Quách nhảy xuống từ chiếc xe, quan tâm thăm hỏi Tam Pháp Vương.

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật”

Tam Pháp Vương hồi phục tinh thần, vỗ vỗ vai Lão Quách, “Ngươi là người tốt! Ngươi là phái nào?”

“Ngoại môn đệ tử Mao Sơn, chỉ là tiểu nhân vật, không đáng nhắc tới.”

“Không, nhân vật nhỏ như ngươi, khá hơn nhiều so với cái đám đại nhân vật kia!”

Tam Pháp Vương quay đầu nhìn mấy người Trương Vô Sinh, hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói, “Trương Vô Sinh, ta nhớ mặt ngươi rồi, ta nhớ mặt ngươi rồi……”

Trương Vô Sinh bị hắn nhìn đến cả người nhột nhột, cười gượng, xoa xoa hai tay, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Tuy nhân gian pháp sư cùng với Luân Hồi Ty hoàn toàn là hai hệ thống khác biệt, không cần sợ hắn, nhưng dám đắc tội Âm Thần, lại còn làm quan, tuyệt đối không có lợi.

Hơn nữa, hắn cai quản chính là Luân Hồi Ty, tương lai khi mình chết đi, phải tới đó một chuyến, lúc đó sẽ nằm trong tay hắn.

Suy nghĩ một hồi, Trương Vô Sinh lập tức tê dại da đầu.

“Keng”

một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm rớt ngay trước mặt.

Diệp Thiếu Dương cúi người nhặt lên, nhìn thân ảnh Đạo Phong bay xa dần, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Một tên quỷ sai chạy đến trước mặt Tam Pháp Vương, “Bẩm Pháp Vương, Đạo Phong đã chạy, có truy theo không?”

“Truy cái gì mà truy!”

Tam Pháp Vương tức giận dậm chân một cái, “Trở về!”

Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Vô Sinh một cái, quay lại lỗ hổng trong hư không, mang theo mấy tên thủ hạ, chật vật quay về Quỷ Vực.

Lần này là một cuộc bắt giữ không thành công.

Diệp Thiếu Dương thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, quay đầu nhìn mấy vị tông sư sắc mặt xanh lè, chắp tay nói: “Hôm nay đắc tội, nhưng Đạo Phong không phải do ta thả, không liên quan đến ta, còn Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật gì đó, ta cũng không cần, không để ý đến, các người cho ai thì cho.”

“Đạo Phong là do ta thả.”

Lão Quách vỗ ngực, “Ta vì nghĩ cách cứu Tam Pháp Vương, bất đắc dĩ làm thế thôi.”

Trương Vô Sinh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi muốn cứu Tam Pháp Vương, hay là thả Đạo Phong, trong lòng ngươi rõ hơn chúng ta.”

“Thì sao nào, tới đánh ta sao, ta sẽ báo cảnh sát đó.”

Lão Quách cũng không sợ hãi gì, dù sao mình cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, cũng không ai có thể làm gì mình.

Mấy người Diệp Thiếu Dương thu dọn đồ vật, đi cùng với Tạ Vũ Tình, trực tiếp rời đi.

Diệp Thiếu Dương nhớ ra việc gì, quay đầu lại, chắp tay hướng về phía đám người Trương Vô Sinh, nói: “Cô nhi viện này chắc vẫn còn sót lại một số quỷ yêu chưa giết hết, bên ngoài có kết giới, bọn chúng không thể trốn ra được, nhất định còn trong đây, phiền các vị kiểm tra rồi thanh lý một chút, cáo từ.”

“Sư phụ, hôm nay đúng là nguy hiểm.”

Sáng sớm trên đường lên núi, Đạo Phong sóng vai cùng Tôn Ánh Nguyệt mà đi.

Tôn Ánh Nguyệt nhớ lại những gì vừa trải qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đạo Phong không có lên tiếng.

Hai người đi một mạch tới chân núi.

Giữa hai ngọn núi, có một con sông nhỏ, nước sông chảy xiết, đổ xuống phía dưới.

Đạo Phong đưng lại bên bờ sông, lãnh đạm nói: “Ngươi nói, chúng ta có thể đi qua được bờ bên kia không?”

“Sư phụ bay qua là đến thôi.”

Đạo Phong lắc đầu.

“Có chướng ngại vật, ngươi bay thử đi.”

Tôn Ánh Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ lời hắn vừa nói, vẻ mặt quả thật là đáng yêu.

“Đúng rồi sư phụ, bộ phim điện ảnh lúc trước người xem với Tiểu sư thúc, là phim gì vậy?”

“Ngươi muốn xem sao?”

Tôn Ánh Nguyệt trước mắt sáng ngời, liền nói: “Vâng, còn chưa có người nào dẫn con đi xem phim.”

“Tự nhiên sẽ có người dẫn ngươi đi, ta không có phúc khí này.”

Đạo Phong cười cười, quay đầu nhìn lại.

Tôn Ánh Nguyệt cũng nhìn qua đó, một bóng người theo đường núi đi lên.

“Là tên tiểu tử thúi, Chu Tước.”

Tôn Ánh Nguyệt nhìn hắn kêu lớn: “Ngươi tới đây làm gì!”

Nhạc Hằng chạy như điên đến bên cạnh cô, nói: “Ta quen cô, ta biết cô là ai, nhưng có một số việc, ta không nhớ gì cả, cô có thể nói cho ta biết không?”

Tôn Ánh Nguyệt há miệng cười, “Mời ta xem phim đi, ta sẽ nói ngươi biết, còn có sư phụ ta...”

Quay đầu lại, thì đã không thấy Đạo Phong đâu nữa.

Nhạc Hằng chỉ ngón qua ngọn núi đối diện, một bóng người đang đi còn đường núi hiểm trở, nham thạch trên đầu che hết ánh mặt trời, bên đỉnh đầu có nắng chiếu rực rỡ, nhưng hắn lại chọn chỗ tối nhất để đi, một mình cô độc, yên lặng hành tẩu.

“Nhân quả tuần hoàn phi thiên lý, Hữu duyên tòng lai khước vô phân, Tạo hóa hội nguyên đa kiếp nan, Không hướng nhân gian lịch vạn xuân……”

Đạo Phong thấp giọng ngâm lên, ngẩng đầu nhìn con đường gập ghềnh phía trước, khẽ mỉm cười.