Mắt Bồ Đề

Chương 47: Hoàng khẩu liêu



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

***Vui lòng***

***Không spoiled tình tiết trong phần bình luận***

***Không công kích tác giả/editor/nhân vật trong truyện***

...........

Một tháng sau.

Tân Cương, Nhược Khương.

Cái nắng tháng 7 thiêu đốt mặc sức rọi lên thị trấn nằm ở rìa sa mạc Taklamakan, cái nơi được bao quanh bởi từng dãy non ngất, thung lũng giao nhau, sản xuất nhiều táo đỏ và Ngọc Bích.

Hoàng Ngọc Nhược Khương, còn được gọi là Hoàng Khẩu Liêu, được dùng để chỉ đến một loại nguyên liệu ngọc màu vàng-xanh thuộc họ ngọc Hòa Điền. Ngọc Hòa Điền quý ở màu trắng cho nên vật liệu Hoàng Khẩu Liêu rẻ hơn ngọc Dương Chi nhiều. Có điều Hoàng Khẩu Nhược Khương lên nước bóng rất tốt, sáng bóng ấm áp, có giá trị sưu tầm cao.

Chợ phường Ngọc Duyên nằm trên con đường Đoàn Kết sầm uất nhất trung tâm quận. Đi vào cổng vòm chính, hai bên đều là quầy ngọc thạch, bốn bề trên bàn dài chất đống đá lớn đá nhỏ khác nhau, có Hoàng Khẩu Liêu, có ngọc Đường Bạch, có ngọc Đường Thanh.

Do thời tiết nồng nực nên chẳng có mấy khách hàng trong chợ.

Các chủ quầy hàng đang tích cực mời chào khách, chỉ có một quầy khác thường. Bảo rằng nó đã khai trương vậy mà trên bàn lại rỗng tuếch, bảo nó đóng cửa vậy mà chủ quầy lại nằm phía sau canh quầy.

Chiếc ô che khuất hơn một nửa ánh nắng chói chang, cô ngủ không thoải mái cho lắm nhưng đã đủ.

Những hạt mồ hôi mỏng làm ướt thái dương, mái tóc ngắn vén gọn sau tai, phác thảo thành một cái cằm tròn trịa.

Ngoài cổng vòm có tiếng động cơ của một chiếc xe việt dã vang lên, chiếc xe dừng lại bên cạnh, một người bịt kín cả người xuống khỏi xe.

Quần áo chống nắng, mũ vành lớn, khăn lụa quấn mặt...

Anh mở cốp xe, vác lên một bao tải nặng trĩu.

Trong làn sóng nhiệt cuồn cuộn, anh nhấc bước chân nặng nề tiến vào trong, đi thẳng đến quầy hàng trống.

Cánh tay phải hất lên, bao tải suýt nữa đã làm sập cả quầy hàng.

“Ôi này!”

Người ngủ nông bị tiếng động lớn đánh thức, mất kiên nhẫn nâng mí mắt: “Dọa chết tôi rồi. Về thì về, cần gì bày ra động tĩnh lớn như vậy.”

Người khiêng bao tải kéo mũ và khăn che, đúng là Lâm Tầm Bạch phơi nắng nay đã đen thui.

“Bà chủ Tiêu! Tôi nhặt đá trong một tuần! Ròng rã suốt một tuần mới trở về!”

(P1)

Anh phơi nắng thiếu điều muốn thành con khô, còn cô, một người ngủ ngon nhường ấy lại không biết ngại yêu cầu anh làm việc nhẹ nhàng hơn!

Tiêu Khản ngồi thẳng người, lấy ra một chai nước dưới ghế dài và ném cho anh: “Cơm có thể ăn lung tung, chứ lời thì không thể nói bậy. Lúc trước đến Nhược Khương, chính anh bảo tôi canh gác.”

“Để cho cô trông coi quầy hàng bởi vì chân cô không tiện chứ gì nữa.” Lâm Tầm Bạch nghiến răng nghiến lợi, “Hơn nữa không phải cô luôn luôn mua bên nhà Đông bán cho nhà Tây à? Làm sao tôi biết cô canh quầy tôi nhập hàng là để tôi vào sa mạc nhập hàng!”

Hơn nửa tháng nay mặt anh cắm xuống sa mạc còn lưng dán lên trời, dậy sớm làm việc tới tận khuya vẫn không ngơi nghỉ.

Cô thì ngon rồi, một tháng không làm việc, được nuôi tới mức trắng trẻo mập mạp!

Tiêu Khản mở bao tải, đổ đá ra: “Lúc có vốn mới có thể làm ăn, chúng ta không có vốn, chỉ đành làm ăn không vốn. Không vào sa mạc nhặt đá thì sao… Này, cục này ổn đấy, cắt ra hẳn sẽ có món tốt. Anh yên tâm, bán hết cái túi này sẽ chia thêm cho anh một ít.”

Lời này coi như có lương tâm.

Lâm Tầm Bạch vặn chai nước khoáng, uống ừng ực hơn non nửa chai.

“Tuần này có tin tức mới không?”

Nơi anh nhặt đá cách thị trấn hơn một trăm km, thuộc La Bố Bạc, mỗi lần gọi điện thoại vệ tinh chỉ kịp báo bình an, còn Tiêu Khản thì chê đắt bèn cúp máy luôn.

Cô chia đá thành ba đống theo phẩm chất, đoạn trả lời anh đầy thong dong.

“Hướng dẫn viên Hồ nói vẫn còn ở Khogos.”

“Còn ở đó?”

Lâm Tầm Bạch sửng sốt, nhíu mày.

Ba tuần trước, Tiêu Khản xuất viện ở Hami, họ chia tay với nhóm Chu Chính Ngôn rồi tới Nhược Khương tìm người. Theo lời giải thích của Hồ Kim Thủy, anh ta và Trần Khác đi theo Chu Chính Ngôn tiếp tục về phía Tây, khảo sát các di tích lịch sử trên đường đi, cuối cùng đến hang động Ki𝚣il. Có điều tới đây Trần Hải không đi cùng nữa, mà đi thẳng đến Khogos.

Tiếp đó, Chu Chính Ngôn nhận được thông báo, lái từ Kuchar đến Khogos hội hợp.

Đây là những gì Lầm Tầm Bạch đã biết trước khi khởi hành, không tưởng nổi đã một tuần trôi qua và họ hãy còn ở đó.

Tiêu Khản lấy điện thoại di động ra đưa cho anh, trên đó là lịch sử trò chuyện giữa cô và Điền Viện. Nội dung đại khái về Điền Viện hỏi vết thương nơi chân của cô đã hồi phục hay chưa, còn cô thuận thế hỏi thăm tiến độ lựa chọn địa điểm bảo tàng.

“Có vẻ như dự án đã được chuyển đổi từ Hami sang Khogos.” Cô cho hay.

Lâm Tầm Bạch hoang mang đặt điện thoại xuống: “Không phải bảo tàng nên đặt ở nơi đông người sao? Khogos có được mấy người kia chứ?”

(P2)

So ra bảo tàng tư nhân kém hơn bảo tàng công cộng ở chỗ vật trưng bày đa dạng, có sự lôi cuốn tự nhiên. Chẳng phải lúc trước Bảo tàng Nghệ thuật Tàng Vân cũng đóng cửa vì giao thông bất tiện, ít người ghé đến đó sao?

“Nếu nói về nhiều người, Urumqi* mới nhiều. Còn không nữa ngẫm lại giữa Hami và Khogos có điểm gì chung. Anh nói thử xem nào, hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lâm?”

*Urumqi là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Urumqi có dân số 75,3% là người Hán, 12,8% là người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ), 8,03% người Hồi, 2,34% người Ka𝚣akh.

“Ừ thì…”

Anh gãi đầu suy nghĩ một chút: “Cùng ở Bắc Cương*? Nhưng một cái ở Đông còn một cái ở Tây; một bên sát với Ngoại Mông Cổ, một bên cạnh kề Ka𝚣akhstan, thì có điểm gì chung cho được?”

*Bắc Cương: là phía Bắc của Tân Cương. Dãy núi Thiên Sơn chia Tân Cương thành hai phần lớn là phía Bắc và phía Nam, gọi vùng phía Bắc được Thiên Sơn chia cắt là Bắc Cương.

“Có lẽ đó chính là điểm chung.”

Lâm Tầm Bạch phản ứng lại: “Ý cô là chúng đều là cửa khẩu biên giới?”

“Tôi đọc tin tức sáng nay, chuyến tàu chở hàng Trung-Âu sẽ được khai thông vào năm tới với tổng cộng ba tuyến đường hoạt động: Con đường phía Đông xuất cảnh từ Mãn Châu, thông đạo trung tâm xuất cảnh từ thành phố Erenhot và con đường phía Tây từ Khogos.”

Khogos là thành phố thuộc châu tự trị Ka𝚣akh IIi, phía Đông tiếp giáp với các tỉnh và thành phố trong nước, là điểm cuối của cao tốc Liên Hoắc, cầu nối năm quốc gia Trung Á với phương Tây. Từ thời cổ đại nó đã là một trạm dịch quan trọng trên tuyến đường phía Bắc của Con Đường Tơ Lụa, một khi các chuyến tàu Trung-Âu được mở ra, thế tất Khogos sẽ trở thành cảng biên giới lớn nhất ở khu vực phía Tây.

Nói như thế âu anh đã hiểu được phần nào.

“Triệu Hà Viễn và Trần Hải là người làm ăn, rõ rành nhận thấy cơ hội kinh doanh nên nắm bắt ngay.”

Tiêu Khản lại hỏi ngược lại: “Triệu Hà Viễn làm bất động sản, Trần Hải làm đồ cổ, chính sách xuất nhập khẩu và cơ hội kinh doanh có dắt dây gì đến họ?”

Lâm Tầm Bạch vừa hiểu rõ nay đã mù mờ ngay.

“Không phải anh đã nói về điểm chung rồi đấy?”

“Chìa khóa mấu chốt chính là vì đâu họ chọn điểm chung này.”

Trong đầu Tiêu Khản có một danh sách đại khái, trên đó liệt kê những vấn đề cô tìm ra và những vấn đề không rõ ràng. Thật không may, số lượng điều chưa tỏ lại nhiều hơn hẳn.

Nhưng có một điều cô thấy hết sức tường tận: có mấy vấn đề không tồn tại độc lập.

(P3)

Ví dụ như nếu Trần Hải và Triệu Hà Viễn hợp tác sâu sắc như thế, hà cớ gì Trần Khác không để cho cô giao bích họa cho Triệu Hà Viễn? Chẳng lẽ Trần Hải và Triệu Hà Viễn không cùng đường?

Đã không chung đường, vì đâu lại đi cùng đường, từ Hami đến Khogos, bước tiến của họ vẫn luôn nhất trí từ đầu đến cuối.

Có lẽ...

Sở dĩ họ chọn Khogos cũng chính là cơn cớ Trần Khác quyết định để cô mượn biên lai.

Khách lẻ tẻ đi lại trong chợ, Tiêu Khản chất đống đám đá tốt nhất cho Lâm Tầm Bạch, đuổi anh đến cửa hàng gia công đá cắt mở đơn giản một chút.

Một người đàn ông 40 50 tuổi đâm đầu đi tới với tướng mạo điển hình của người Duy Ngô Nhĩ, mái tóc xoăn đen dày, để bộ râu ria mép, má phải có một vết sẹo nông.

Gã cọ vai với Lâm Tầm Bạch trong lúc đang nói chuyện điện thoại.

Lâm Tầm Bạch theo bản năng quay đầu lại.

Tiêu Khản vội vàng lấy điện thoại ra, mở một bức chân dung, phóng to ảnh, để lộ một vết sẹo màu nhạt.

Cô ra dấu làm khẩu hình miệng với Lâm Tầm Bạch.

“Là gã.”

Lâm Tầm Bạch tỉnh bơ gật đầu, trước tiên xoay người quay lại, đặt bao tải trên vai xuống, đoạn làm bộ như không có chuyện gì theo đuôi người đàn ông kia.

Tuy nhiên người nọ cảnh giác tột cùng, bước chân Lâm Tầm Bạch vừa tới gần, gã đã cảnh giác quay đầu.

Lâm Tầm Bạch nghiêng người, vờ nhìn đồ trên sạp hàng.

Nhưng đã quá muộn.

Người đàn ông cất điện thoại, nhanh chân chạy đi.

“Mau đuổi theo!” Tiêu Khản vội vàng hét lớn.

Lâm Tầm Bạch bỏ lại đồ trong tay, sải bước chạy về phía trước. Chợ chỉ có một lối ra, người nọ đành phải chạy về trước, ngặt nỗi tốc độ của gã kém xa Lâm Tầm Bạch. Trông thấy sắp bị đuổi kịp tới nơi, gã rơi vào thế bí bèn quay ngoắt lại, chạy trở về.

Nhằm ngừa chuyện bị bắt, gã vơ đại trái phải, ném về sau lưng tất cả những gì mình tóm được, khiến các chủ sạp lao nhao chạy ra nhặt đồ.

Ngôi chợ hãy còn vằn vẻ một phút trước thốt nhiên náo nhiệt hỗn loạn.

(P4)

Lâm Tầm Bạch bị đám người đẩy trái đẩy phải, thiếu điều mất dấu mục tiêu. Anh vừa nhìn rõ bóng lưng đối phương, đã có một khối Ngọc Thạch to bằng nắm đấm bay ngay tới làm anh nghiêng người tránh, nhờ vậy thoát được một kiếp.

Phải mà bị thứ kia đập trúng âu đầu sẽ nở hoa.

Anh toan chửi ầm lên bỗng chợt thấy một hòn đá khác bay qua không trung, đập thẳng vào lưng người đàn ông.

Bịch một tiếng.

Người nọ ngã như chó đớp cứt.

Thì ra là Tiêu Khản bò lên quầy hàng, một tay cầm dù che nắng, một tay ném đá. Dẫu cho còn đi lại bất tiện nhưng hiệu quả sức nện người đầy chính xác vẫn không giảm!

Người nọ đau đến muốn chết, còn giãy giụa muốn đứng dậy nhưng Lâm Tầm Bạch đã bước nhanh tới, bẻ hai tay gã về sau, ấn toàn bộ lồng ngực gã xuống đất: “Cuối cùng cũng bắt được anh.”

“Anh bắt tôi làm gì!” Người đàn ông mạnh miệng la lên.

“Có quá nhiều lý do để bắt anh, bán rượu giả, buôn bán ma túy, còn cho vay nặng lãi...” Lâm Tầm Bạch lấy còng số 8 ra còng tay gã, “Hay là tự anh chọn một cái đi, Xuân Sinh?”

Người đàn ông vẫn á khẩu không trả lời được khi nghe thấy nửa câu đầu tiên, tuy nhiên nghe tới nửa câu sau, gã chợt hãi hùng: “Xuân Sinh gì, tôi không phải...”

Tiêu Khản bước tập tễnh tới, tặng cho người này một cái tát.

“Không phải là cái gì, mẹ nó, anh chính là Xuân Sinh!”

“Cuối cùng thì mấy người đang nói cái quái gì vậy. Tôi có bán rượu giả nhưng tôi...”

“Nhưng cái gì mà nhưng!”

Một cái tát khác rơi xuống, đối phương bị đánh tới ngu người.

“Anh đúng tên gian ngoan, giờ chọn nhận tội nhẹ nhất đúng không. Còn trộm bích họa, buôn bán da thì không muốn nhận?” Cô túm lấy vạt áo người nọ, nhặt hòn đá trên mặt đất, tàn nhẫn dùng nó xoáy vào người gã.

Như thể một giây tiếp theo sẽ để cho gã cảm nhận được độ cứng của Hoàng Khẩu Liêu Nhược Khương.

Người đàn ông câm như hến, chẳng còn dám mở miệng nữa.

(P5)

“Đi, đưa chúng tôi lấy bức tranh.”

“Lấy cái gì...”

Cô cúi xuống, gõ nhẹ tảng đá có góc nhọn lên đỉnh đầu của gã đôi lần.

Cộp cộp hai tiếng, giòn tan.

Như đang chọn dưa.

“Đi rồi anh sẽ biết.” Cô bảo.

- -----

Sa mạc Gobi xa ngút ngàn không người ở, gió nóng thổi một bụi lạc đà thành cỏ vàng khô, một chiếc xe việt dã màu bạc xuyên qua cát vàng như một thanh kiếm sắc nhọn phá vỡ sóng cát.

Sau khi vượt qua hai cồn cát nhỏ, chiếc xe nghiêng đuôi dừng lại.

Cánh cửa bật mở, một người đàn ông trung niên lăn xuống đất từ ghế sau. Nhiệt độ cát quá cao khiến gã bị bỏng đến mức kêu to oai oái, nhảy nhót tại chỗ.

Hai người được trang bị đầy đủ từ ghế lái và lái phụ đi xuống, một người túm tên đàn ông, người còn lại lấy một cái xẻng từ cốp xe.

“Là nơi này sao?”

Tiêu Khản tháo kính râm xuống, nắm gọng kính chỉ về phía hai cây hồ dương phía trước.

Ánh nắng chói chang xối xuống đầu, những cái bóng dưới tán cây đầy trơ trụi.

Người đàn ông gật đầu liên tục.

Lâm Tầm Bạch vác xẻng đi thẳng tới, đất cát xốp, xúc một xẻng đã đến tận đáy. Đầu tiên anh đào ra một cái hố nhỏ, tiếp đó một xẻng, hai xẻng, ba xẻng... Xẻng bay lên, cát vàng ngập trời, mê hoặc tầm nhìn của tất cả mọi người.

Đánh keng một tiếng, đầu xẻng đụng trúng cái gì đó.

Tiêu Khản kéo người đàn ông đi qua, lấy điện thoại bắt đầu quay video. Trong đoạn phim có độ phân giải HD cho thấy một ngày nắng nóng, có sa mạc Gobi, có hố sâu dưới gốc cây... Khi xẻng càng quật sâu, một món đồ hình vuông khổng lồ được bọc trong giấy kraft dần lộ ra các cạnh và góc.

Lâm Tầm Bạch xúc hết cát khỏi xung quanh xong, lúc này mới khom lưng xuống, nhọc nhằn dời món đồ ra.

Anh tháo mũ che nắng, dùng ống tay áo lau mồ hôi, đoạn, vỗ vai người đàn ông trung niên: “Rất có bản lĩnh đó, chôn sâu thế cơ đấy.”

“Tôi...”

Người đàn ông có điều khó nói.

Tiêu Khản chuyển cảnh, kết thúc cảnh quay.

Cô đẩy người đàn ông về phía trước, ném gã cho Lâm Tầm Bạch: “Được rồi, đến Cục Công an giao người đi, thuận tiện lấy tiền thưởng luôn.”

“Được rồi!” Lâm Tầm Bạch bắt người, cười tủm tỉm hỏi, “Bà chủ Tiêu, vậy có phải tiền thưởng…”

Tiêu Khản quay lại mỉm cười.

“Tôi bắt người vì dám làm việc nghĩa, anh bắt người vì trách nhiệm. Tính như anh sẽ không có tiền.”

“Ồ.”

“Tối nay ăn một bữa ngon, dọn dẹp một chút, ngày mai trở về Đôn Hoàng.”

Lâm Tầm Bạch chần chờ: “Về Đôn Hoàng? Chả phải bọn họ đang ở Khogos à?”

“À...” Cô đeo lại kính râm và liếc nhìn món đồ kềnh càng trên mặt đất: “Đã đào ra được bức tranh rồi, vậy thì không phải chúng ta ở đâu ắt họ sẽ đến đó sao.”

- -------------------

HẾT CHƯƠNG