Mật Đắng

Chương 35: Niệm Niệm, anh tin em



Thấy Tô Niệm cứ ngây ngốc vô tư cười mà nhìn mình, lòng Hàn Thiên lại có thứ gì đó chắn ngang đứt đoạn. Mong rằng cô thật sự mãi mãi đơn thuần như thế này.

Hàn Thiên anh trước nay vốn chẳng sợ chết, nhưng từ khi gặp Tô Niệm, bằng lòng mở cửa đón cô bước vào thế giới của mình thì khác, anh không còn một mình nữa, anh không chỉ sống vì riêng bản thân của mình mà còn vì cả Tô Niệm.

Nhưng nếu có một ngày anh chết đi, anh nguyện rằng mình được chết trong tay người con gái này.

Như thế thật tốt, ít nhất sinh mệnh của anh đến lúc hóa tro tàn vẫn có thể yên tâm mà nhắm mắt.

Ánh mắt Hàn Thiên sâu lắng nhìn xa xâm, lại bị Tô Niệm bắt được rồi, hai tay vừa tiếp đất còn bẩn cô lại ôm lấy hai bên má Hàn Thiên xoa xoa.

Mùi đất phản phất nơi chóp mũi, có chút khó chịu Hàn Thiên nhăn mày.

"Niệm Niệm, không nghịch nữa ươn mầm đi"

Không hiểu sao hôm nay từ lúc ở quầy rượu về, tuy Hàn Thiên nói không giận những thái độ của anh lại cứ có cảm giác lạ lẫm, thậm chí là xa cách đến khó tả. Lòng Tô Niệm trầm xuống, không cười cũng chẳng nháo, xụ mặt nhìn xuống luống đất tại một điểm, dằn tay hất hất đất.

"Thiên, em làm sai gì rồi đúng không?"

"Anh nói em biết đi, em nhất định sẽ sửa"

Tô Niệm bỗng nhiễn trở nên hiểu chuyện khiến Hàn Thiên có chút áy náy, rõ ràng chính thái độ của anh đã khiến cô thêm phần suy nghĩ.

Nắm lấy đôi bàn tay không tự chủ được mà ghì vào đất của Tô Niệm.

"Niệm Niệm, anh tin em"

Tự dưng lại nói tin cô là sao?

Lời Nói của Hàn Thiên càng nói càng khó hiểu. Càng khiến nỗi nghi ngờ trong lòng Tô Niệm dậy sóng.

"Anh tin em?"

"Đúng anh tin em, dù phải trả bằng bất cứ giá nào anh vẫn tin em"

Tô Niệm thật sự không hiểu được hết lời nói này có ý nghĩa gì. Cô cứ chau mày nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên lắc đầu.

"Thiên, em không hiểu"

"Em không cần phải hiểu, chỉ cần nhớ anh tin em là được"

Ánh mắt Hàn Thiên không hiểu sao cứ rực đỏ bởi tơ máu cảm nhận như nó chứa đựng nổi lòng tận nơi sâu thẩm không ai có thể dò xét được.

Tô Niệm không nói cũng chẳng rằng nhìn chăm chăm vào ánh mắt ấy, kéo lấy tay áo mình, chăm chú quệt quệt đi vết bẩn trên mặt Hàn Thiên.

"Thiên, em đã làm gì sai khiến anh không đủ tin tưởng hay sao?"

"Niệm Niệm, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời đúng không?"

"Tất nhiên rồi, đến hơi thở cuối cùng em cũng sẽ bên cạnh anh"

Có lời này của cô anh yên tâm rồi.

Lòng Hàn Thiên thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa cô gái này nhất định anh phải giữ.

Nắm lấy tay Tô Niệm, bất ngờ Hàn Thiên phủ lên môi cô một nụ hôn.

Hơi thở dần yếu đi, Tô Niệm đẩy người Hàn Thiên ra, nhưng bản thân lại không trụ vững, cô ngã nhào ra sau mông tiếp đất đau đến nổi nhăn mặt.

Hàn Thiên vội kéo người cô dậy.

"Có sao không?"

"Đưa mông anh xem"

Hàn Thiên xoay người Tô Niệm, không lẽ định xem mông cô giữa thanh thiên bạch nhật như thế nào thật sao. Tô Niệm ôm lấy cái mông của mình xoa xoa.

"Em không sao. Anh đừng có mà lợi dụng em"

Rõ ràng là lo lắng tại sao lại biếng thành kẻ lưu manh đi lợi dụng con gái nhà người ta rồi. Ngón trỏ ngó giữa khép lại, ấn vào giữa trán Tô Niệm đẩy nhẹ.

"Em đừng có mà xàm ngôn"

"Đầu óc lúc nào cũng nghĩ bậy"

Tô Niệm lại ôm lấy trán của mình vờ đáng thương.

"Em không hề nghĩ bậy như lời anh nói. Là do anh tự nghĩ đấy thôi. Tâm anh rõ không tịnh lại còn đổi trắng thay đen"