Mật Đắng

Chương 59: Món quà cuối cùng (H)



Không ngờ Hàn Thiên bắn rồi, còn bắn thẳng vào miệng Tô Niệm, thứ chất lỏng màu trắng vừa đặc sệt vừa hôi tanh, bám đầy cổ họng, Tô Niệm khó chịu nhăn mày, thứ này sao có thể ăn được, mùi vị rất tởm không thấy ngon ở điểm nào cả.

Tô Niệm khó chịu, trợn tròn mắt nhìn Hàn Thiên đang thỏa mãn hả hê kia lèm bèm.

"Nó tanh như thế anh còn bắn vào miệng em"

"Anh không còn chỗ nào khác để bắn sao?"

"..."

Hàn Thiên xoay người đè Tô Niệm xuống dưới thân mình.

"Anh chia sẻ cùng em"

Lần nữa Hàn Thiên nhắm vào đôi môi Tô Niệm, luồn chiếc lưỡi vào trong quét sạch những gì còn sót lại.

Lần nữa Tô Niệm giật mình, rõ ràng Hàn Thiên vừa mới bắn xong, nơi đó của anh lại tiếp tục cương nữa rồi.

Tô Niệm lại sợ mình bị anh cưỡng chế bắt làm tình bằng miệng một lần nữa, liền đẩy người anh ra.

"Thiên, em không muốn nữa"

Hàn Thiên cũng không gấp hay sổ sàng lao tới, anh nằm nghiêng người, bàn tay trên eo Tô Niệm nhẹ nhàng chớp lấy thời cơ lao thẳng xuống vùng cấm địa của cô.

Tô Niệm bị đột kích bất ngờ liền giật mình co rút người lại.

"Nhìn xem, nơi này của em rõ ràng vẫn còn đang chảy nước"

Đúng rồi, Tô Niệm sao có thể quên được nơi này mới là nơi chính để làm việc đó, còn khi nảy thật ra chỉ là phụ.

Được, cô chuẩn bị xong rồi.

Tới đây.

Nhìn Tô Niệm nhắm mắt ngoan ngoãn như thế, Hàn Thiên hài lòng không thôi.

Hàn Thiên ôm lấy người Tô Niệm đi thẳng đến sofa.

Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm xem phim, ở sofa sẽ kích thích hơn rất nhiều. Nhất định Hàn Thiên anh phải thử qua để còn cảm nhận mà đánh giá. Nếu không thích anh sẽ đánh giá một sao cho mà xem.

Bị Hàn Thiên bế sốc một cách bất ngờ khiến Tô Niệm tạm thời không thể thích ứng liền ôm lấy cổ anh làm điểm tựa.

Đặt người Tô Niệm nằm úp kê cao gối, để tăng thêm cảm giác, Hàn Thiên không một màn dạo đầu, từ phía sau đâm thẳng vào trong.

Lực ma sát khá lớn làm Tô Niệm đau đớn, liên hồi co rút xiết chặt tiểu Hàn Thiên mà giam cầm.

Hàn Thiên liền cau mày, nơi đó của Tô Niệm thật sự rất chật hẹp, dùng qua một lần rồi nhưng vẫn cứ như mới vậy, Hàn Thiên như bị kẹt cứng không thể tiếp tục di chuyển.

"Niệm Niệm, thả lỏng người ra nào, em kẹp anh đến đau rồi"

"Ngoan"

Biết vậy khi nảy đã không chơi lớn như thế này rồi.

Rất may Niệm Niệm của anh cũng rất phối hợp, từ từ thả lỏng người ra, cuối cùng cũng dễ dàng vận động hơn rồi.

Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, bao nhiêu tư thế được lên ý tưởng mà thực hành. Chỉ biết rằng Hàn Thiên anh nhất định sẽ đánh giá năm sao.

Trời đã về khuya, trong phòng hai thân thể mệt mỏi ôm chầm lấy nhau mà đánh một giấc dài. Trong thật bình yên và hạnh phúc. Mái nhà nhỏ này mong rằng sẽ mãi như thế chẳng có bất kì một sống gió nào có thể giật đổ.

......

Một lúc sau, Tô Niệm từ trong vòng tay của Hàn Thiên theo thói quen cựa quậy mà tỉnh giấc. Nhìn sang người đàn ông bên cạnh còn đang ngon giấc.

Tô Niệm chồm người, quan sát rõ lâu khuôn mặt đó, không nhịn được Tô Niệm đưa tay sờ lấy mi mắt cong vút của Hàn Thiên, bất giác lại mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười ấy duy trì chẳng được bao lâu, Tô Niệm thu lại bàn tay mình, ngồi dậy.

Đôi mắt chất chứa nhiều điều bí ẩn nhìn lấy Hàn Thiên một lần nữa, buộc miệng nói ra vài lời.

"Vừa rồi cứ xem như món quà cuối cùng mà Tô Niệm dành tặng cho anh đi, Hàn Thiên"

Nói rồi Tô Niệm nhanh chóng rời khỏi giường, mở cửa phòng bước đi. Cửa phòng vừa đóng, ánh mắt Hàn Thiên lại mở ra.