Mật Đắng

Chương 71: Không có ý chí của sự sống?



"Cô bình tĩnh đi"

"Cứ ào ào như thế, ai mà có cơ hội trả lời"

Đại Mao đành bước đến kéo người Tô Niệm ra, lo lắng nhìn vị bác sĩ chờ đợi kết quả.

Lúc này vị bác sĩ mới cởi bỏ khẩu trang nhìn Tô Niệm cùng Đại Mao.

Ánh mắt man mát buồn.

Khẽ lắc đầu.

"Trong lúc phẫu thuật, nhiều lần ý chí sống của bệnh nhân đều không có"

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi"

"Mong gia đình có thể nén bớt đau thương"

Tô Niệm cả người cứng đơ không còn đủ sức lực ngã nhào xuống sàn. Cô cũng không còn đủ nước mắt để có thể khóc, cứ im lặng đến đáng sợ mà ngồi đó, tay xiết chặt thành nắm đấm liên tục đập mạnh xuống sàn, tay còn lại cứ bấu chặt vào da thịt của mình đến khi khắp cơ thể đều rướm máu.

Đại Mao nhìn cô cũng chỉ đành lắc đầu bất lực, kết quả hôm nay đều là do cô tự tạo ra.

Bỗng trong phòng cấp cứu một y tá lao ra.

"Bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân....đập trở lại rồi"

Ngay lập tức vị bác sĩ đeo lại khẩu trang nhanh chân theo y tá vào trong. Cánh cửa phòng cấp cứu lần nữa đóng lại, đèn cũng sáng lên.

Hi vọng lần nữa được thấp sáng.

Tô Niệm từ dưới sàn bật dậy, đập mạnh vào cánh cửa phòng cấp cứu.

"Mở cửa ra"

"Tôi muốn ở cùng anh ấy"

"Nhất định anh ấy sẽ không sao"

"...."

Vì tiếng ồn khá lớn, các vị bác sĩ không thể nào tập trung được, đành cử một y tá ra mở cửa.

Tô Niệm vội chụp lấy tay y tá.

"Cho tôi vào đi được không?"

"Thưa cô, phòng cấp cứu người không phận sự không được phép vào"

"Xin cô"

Nhìn thấy Tô Niệm chuẩn bị quỳ xuống, lòng y tá khó xử. Bao năm qua ở đây, những trường hợp như thế này đôi ba lần cô đều đã thấy qua, nhưng không hiểu tại sao lần này cô lại có sự đồng cảm mạnh mẽ. Đỡ lấy người Tô Niệm.

"Cô chờ tôi một lát"

Đóng cửa phòng, y tá vào trong hỏi ý kiến bác sĩ.

Cánh cửa lại mở ra. Y tá lúc nảy bước đến trước mặt Tô Niệm.

"Cô đi theo tôi"

Y tá dẫn Tô Niệm đi thay đồ, căn dặn cô một số vấn đề, xong xuôi cả hai liền vào phòng cấp cứu.

Tô Niệm, không khóc cũng chẳng đùng đùng la hét làm loạn, bình tĩnh đi đến nắm lấy bàn tay to lớn có phần lạnh lẽo của Hàn Thiên. Nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn.

"Thiên"

"Em yêu anh"

Tuy có hơi muộn màng nhưng lời này chính là lời từ tận đáy lòng của cô.

Không biết sau này cả hai sẽ ra sao, nhưng giây phút này cô chỉ hi vọng Hàn Thiên vẫn có thể tiếp tục sống.

Dường như Hàn Thiên cũng nghe được gì đó, như một phép nhiệm màu, tim anh đập ngày càng mạnh mẽ. Bàn tay Tô Niệm dần cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn lạnh lẽo kia. Một lực xiết mạnh bàn tay Tô Niệm, mi mắt Hàn Thiên không ngừng co giật.

Vị bác sĩ đơ người, bao năm qua đây là lần đầu tiên ông thấy một trường hợp phi lí như thế. Rõ ràng đạn gần như xiên tim, đáng nhẽ ra phải chết từ khi viên đạn vừa ghim vào mới phải.

Bây giờ đã hơn ba tiếng trôi qua, sự sống không bị tướt đi, ngược lại còn dần trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết mà bắt đầu hồi sinh.

Điều này quả thật rất khó tin.

Có lẽ bệnh nhân này chính là khắc tinh của thần chết, đến ngay cả thần chết cũng còn không muốn mang anh ta đi.

Vậy thì....Sống tiếp thôi.

Tô Niệm cũng ôm hi vọng trong mình ngày càng lớn hơn.

Nhất định "Hàn Thiên của cô, tình yêu của cô" sẽ không bao giờ nhẫn tâm mà bỏ mặc cô như thế.