Mất Đầu

Chương 3: Ba kẻ tâm thần



“Bác sĩ Vương, tình huống tinh thần của Trương Nhàn thế nào? Hắn vẫn không chịu nói vị trí giấu thi thể Lâm Thù sao?” Một viên cảnh sát đứng đối diện bác sĩ hỏi.

“Ký ức của hắn rất hỗn loạn, đối với việc trị liệu tâm lý luôn kháng cự, vẫn phải từ từ.”

“Cái này chúng tôi cũng hiểu, chỉ là đối với gia đình người chết, họ cần một công đạo.” Hai người vỗ vai nhau, tỏ vẻ thông cảm lẫn nhau. “Nếu sự tình có tiến triển, tôi sẽ báo cảnh sát ngay, yên tâm đi.”

Bác sĩ vào một phòng bệnh, người bên trong vô cùng im lặng, tay đeo còng. Trương Nhàn ngồi bên cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài, bệnh viện tâm thần có rất nhiều cây hoa hồng và nguyệt quý, lúc này không phải mùa hoa, chỉ nở lẻ tẻ vài bông, một nhánh cây đa từ bên ngoài bệnh viện vươn vào trong, xanh um tươi tốt.

“Đến giờ uống thuốc rồi.” Bác sĩ đưa vài viên thuốc, Trương Nhàn cầm lấy bỏ hết vào miệng, ngửa đầu nuốt xuống. Bác sĩ nói: “Uống thuốc với nước vẫn tốt hơn.” Rồi xoay người rót một ly nước. Hắn nhân cơ hội này nhổ thuốc vào tay áo. Sau đó thoải mái nhận ly nước. Uống xong, lại tiếp tục nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

Bác sĩ ho khan vài tiếng: “Trương Nhàn, hôm nay tôi có thể tâm sự với cậu chứ? Không thôi miên, cơ mà là bạn bè thì nên hiểu biết lẫn nhau hơn.”

Trương Nhàn quay đầu: “Lẫn nhau?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ xoa mắt, tiếp tục nói, “Tôi tên Vương Thành, có thể cậu sẽ không tin, tôi là song tính luyến ái, có thể hiểu được một phần cảm nhận của cậu, nên tôi đã chủ động xin đến đây để trị liệu tâm lý. Liệu tôi có thể, một lần được lắng nghe hoàn chỉnh câu chuyện tình yêu của hai người chứ?”

“Không thể.” Trương Nhàn lắc đầu.

“Tôi biết mỗi lần tôi quay lưng cậu đều nhổ thuốc giấu vào tay áo, dù đã xử lý cẩn thận cỡ nào thì trên tay vẫn lưu lại dấu vết. Nhưng mỗi lần như vậy tôi vẫn quay lưng rót nước cho cậu, cậu biết lý do vì sao không?”

“Tôi cũng biết anh biết tôi luôn nhổ thuốc ra, chẳng phải do trong lòng anh có quỷ sao?”

“Cảm ơn vì đã tiêu hủy tấm ảnh kia, cứ cho rằng đó là do diễn kịch, nhưng sẽ gia tăng rất nhiều phiền toái cho tôi đúng không?” Bác sĩ ngồi ở mép giường, “Muốn nghe xem Lâm Thù ở trong thế giới hai người yêu nhau, là như thế nào à?”

“Anh cùng Lâm Thù rốt cuộc là loại quan hệ gì?” Trương Nhàn rũ mắt xuống.

“Hoàn toàn không thể thành vì nguyên nhân cậu đã giết cậu ấy, cơ duyên xảo hợp tôi đã gặp cả hai nhân cách của Lâm Thù. Ở nhân cách chủ, cậu ấy cùng cậu thành lập quan hệ luyến ái, nhưng phát hiện cậu thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình hoặc đột nhiên lạnh nhạt. Điều đó khiến cậu ấy phải nhận sự chênh lệch tâm lý rất lớn. Ở nhân cách thứ hai, cậu ấy và cậu là bạn bè bình thường, nhưng cậu ấy thích cậu, cho nên tưởng tượng rằng mình đang yêu đương với người khác, cố gắng tránh xa cậu.”

Cười cười, Trương Nhàn nằm thẳng trên giường bệnh: “Có phải mày thấy mình biết nhiều như vậy thì thật ngầu không, mặt mày đầy vẻ thèm thuồng muốn xem trộm chuyện người khác. Rõ ràng mày biết chứng bệnh của Lâm Thù là do hai nhân cách luân phiên tạo thành, tao không rõ lắm, cho nên tao không biết đối xử với cậu ấy thế nào, nhưng mày biết hết mọi thứ, lại không thèm ngăn cản.” Một mảnh kim loại bị tháo ra từ khung cửa sổ lặng lẽ kề dưới bụng bác sĩ: “Vậy thì, tao nên giết chết mày rồi chôn cùng cậu ấy nhỉ.”

Cả người bác sĩ căng chặt, căn phòng này quá yên tĩnh, áp lực khiến nhiều bệnh nhân tâm thần đều bị căng thẳng: “Tôi cũng muốn bù đắp cho cậu ấy, thật, tôi dùng tấm ảnh đó vì muốn ngăn cậu ấy chia tay cậu.”

“Tao muốn đầu của cậu ấy, mày hiểu không?” Trương Nhàn nhẹ giọng nói bên tai bác sĩ. Đầu đã bị cảnh sát cầm đi. Bác sĩ không ngừng gật đầu.

Thông qua những gì bác sĩ vừa nói, Trương Nhàn mới chân chính biết rõ chuyện gì từng xảy ra giữa mình và Lâm Thù. Hắn vừa uy hiếp bác sĩ, vừa run rẩy liên tục, còn run hơn cả bác sĩ. Vì một lý do buồn cười mà chính tay hắn đã giết chết người yêu mình.

Trương Nhàn kéo quần áo Lâm Thù “Nào, chúng ta cùng tạo phúc cho thiên nhiên, vì muỗi sinh sôi nảy nở mà lập công cứu thế” Lâm Thù đẩy hắn ra, biểu tình trên mặt cực kỳ mất tự nhiên. Ma xui quỷ khiến, Trương Nhàn hôn lên.

“Cậu có biết việc làm tiếp theo của cậu là không hợp với đạo đức?” Lâm Thù hỏi. Trương Nhàn nhịn không được gật đầu cười, lại hôn thêm một cái. Bọn họ bắt đầu yêu đương. Mãi đến một ngày, Lâm Thù nói, cậu đang cùng một người khác yêu đương, Trương Nhàn gần như phát điên, cầm dao uy hiếp bắt cậu rời xa kẻ đó. Qua mấy ngày, cậu ấy quay sang ôm ấp hắn, qua mấy ngày, cậu ấy lại tận tình khuyên Trương Nhàn hãy bỏ mình. Trương Nhàn tưởng rằng, Lâm Thù đang phân vân giữa mình và một người khác.

Rạng sáng hai giờ ngày 7 tháng 9 năm 2012, hắn và Lâm Thù cách nhau một bức tường, lại chỉ có thể cẩn thận nhắn tin với cậu ấy. Lâm Thù lại mở miệng đòi hắn chia tay, đây là lần thứ n, Trương Nhàn nhẹ giọng cầu xin cậu, nhưng chỉ nhận về một tấm hình cậu ấy thân mật cùng người khác. Đó là tấm hình mà Lâm Thù và tên bác sĩ tâm lý biến thái kia phối hợp chụp cùng.

Nhân cách thứ hai của Lâm Thù đánh bại nhân cách chủ, quyết định cùng tình cũ chia tay, chia tay với Trương Nhàn. Vì cậu ấy không biết, tình cũ của mình cũng chính là Trương Nhàn.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này theo ngôi thứ ba