Mật Mã Công Lược

Chương 2



4.

Không cần quan tâm đến hệ thống với đối tượng công lược, cuộc sống của ta trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Ta ra khỏi tầng hầm, chậm rãi bước lên cầu thang.

Biệt thự của Chu Chi Diễn rất rộng, hiện tại cũng chỉ có một mình ta sống nên càng rộng hơn.

Ta ngủ thiếp đi, lại vô tình quên mất rằng dưới tầng hầm còn có người.

Khi ta tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau.

Ta uể oải cầm bánh mì rồi đi xuống tầng hầm. Dưới này chẳng phân biệt nổi ngày hay đêm. Chu Chi Diễn thì đang nhắm mắt ngủ.

Thời tớiiiii, aizz cũng chỉ có lúc này mới có thể ngắm mặt của hắn kỹ hơn thôi.

Ta bước đến, rồi nhìn chằm chằm vào ngũ quan hoàn hảo ấy.

Mặc dù không quan tâm tới dung mạo của đối tượng công lược lắm, nhưng mà quả thật là hắn vô cùng xinh đẹp.

Sống mũi cao thẳng, hàng lông mày thanh tú.

Nếu không phải tính cách của hắn quái dị, thì chắc chắn hắn sẽ là một thiếu niên 10 điểm không có nhưng rồi.

[Đẹp đúng không? Đây là đối tượng công lược ta chọn cho đấy!]

Má nó!

Mém tí là quên hệ thống cũng có thể phát hiện được suy nghĩ trong lòng ta.

Ta thấy mặt hơi nóng, chắc chắn là do thời tiết: “Câm miệng! Không mượn ngươi nói chuyện!”

Trong nháy mắt, hệ thống nhanh chóng biến mất không có lấy một tia do dự.

Thiếu niên trước mặt nghe được động tĩnh, nhanh chóng mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ta nhanh chóng quay mặt đi.

Để làm dịu cái bầu không khí xấu hổ này, ta giật miếng giẻ lau trong miệng hắn xuống, nhét vào miệng hắn một ổ bánh mì.

“Ta tới đưa đồ ăn cho ngươi!”

Hắn phun miếng bánh mì ra.

Bánh mì rơi lên bộ đồ quý giá của ta.

“Nói đi, rốt cuộc ngươi đang có mưu đồ gì?”

Vòng đi vòng lại vẫn là câu hỏi quen thuộc.

Lỗ tai ta nghe nhiều tới mức mọc kén luôn rồi này.

“Là… là… Ta đã ở bên ngươi 5 năm, đúng thật là có ít mưu đồ thật!”

Ta nhìn hắn, nhặt bánh mì rồi ném vào thùng rác.

Trong 5 năm qua, ta đối xử với hắn cũng chỉ giống như đang nuôi một con cún. Lúc hắn vẫn là đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của nhà họ Chu, ta đối xử rất tốt với hắn, nhưng mà hắn lại cho rằng ta muốn lừa tiền hắn. Ta mém chút nữa là đã bay mọe sự trong sạch vì thực hiện nhiệm vụ, mà hắn lại cảm thấy ta muốn lừa bán nội tạng của hắn.

Tóm lại, chẳng khác gì nước đổ đầu vịt!

Aizzz, trên đời này làm gì có ai hiểu cho ta…

“Dù gì đây cũng là ổ bánh mì duy nhất, ngươi nhổ ra rồi thì đừng mong có cái khác để ăn, ta sẽ đem cho chóa ăn.”

Chu Chi Diễn nhắm mắt lại, mặc kệ ta.

… Vậy thì ngươi cứ tiếp tục nhịn đói đi.

5.

Chu Chi Diễn bị trói chặt trên ghế, yết hầu di chuyển lên xuống, xương quai xanh tinh xảo, nhắm hai mắt lại.

Trước kia không có cơ hội nhìn, bởi vì ta chỉ chăm chăm đi theo sau mông hắn, có lúc còn đuổi không kịp.

Hiện tại có cơ hội nhìn rồi, ánh mắt ta không nhịn được mà nhìn xuống.

Dù sao thì hắn cũng ghét ta, vậy thì còn gì phải sợ cơ chứ!

Vì vậy, ta duỗi tay vén áo hắn lên.

“Ngươi làm cái gì thế?”

Chu Chi Diễn hét lên, khuôn mặt hắn đầy sự đề phòng, nhìn chằm chằm vào ta. Nhưng ta lại thấy lỗ tai hắn đỏ bừng.

Tay ta rời khỏi cơ bụng hắn, rồi không kiêng nể gì mà véo lỗ tai hắn.

Quào, lỗ tai mềm ghê.

“Hiện tại ngươi là con tin, thẹn thùng cái mọe gì nữa.”

Lúc này, thông báo của Hệ Thống lại vang lên: [Độ hảo cảm + 1]

???

Ta ngây người.

Cái quái gì zị?? Nhiều năm trôi qua, mà độ hảo cảm một cóc cũng chẳng thay đổi, sao nay tự nhiên lại tăng lên vậy?

Chẳng lẽ khẩu vị của Chu Chi Diễn hơi đặc biệt một chút, hắn thích chơi kiểu biến thái à?

Ta híp mắt lại, đánh giá Chu Chi Diễn.

Chu Chi Diễn đỏ mặt, rồi cười lạnh: “Dù ta là con tin thì cũng có nhân quyền đúng không?” (Anh viết tâm thư gửi lên Liên Hợp Quốc nhé! Chắc là họ lắng nghe đấy.)

Ta đã nắm được tinh túy để tăng độ hảo cảm rồi. Ta nhanh chóng lên kế hoạch công lược, rồi thuận miệng đồng ý với hắn:

“Con tin của ta, có thể có, cũng có thể không.”

Âm thanh yếu ớt của Hệ Thống bỗng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của ta.

Hệ Thống: [Ta cảm thấy…]

Ta: “Câm miệng.”

Hệ Thống: [Thật ra ta muốn nói…]

Ta: “Yên lặng!”

Ta đang suy nghĩ tiếp, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ghế cọ xát vào mặt đất.

Ta quay đầu lại thì thấy Chu Chi Diễn đang kéo dây thừng xuống.

Con dao nhỏ trên mặt đất phản chiếu lại ánh đèn.

Trong nháy mắt, hắn nhặt con dao lên, rồi dí sát vào cổ ta.

Lưỡi dao lạnh băng làm ta lạnh run người: “Vãi nồi!”

Giọng nói của Chu Chi Diễn văng vẳng bên tai, khiến ta tê liệt.

“Ngươi cho rằng, hiện tại ai mới là con tin?’’

Ta nhận rõ tình thế trước mắt, giơ hai tay qua đầu.

"Là ta! Ta là con tin! Ta rất nghe lời, việc gì ta cũng chịu được!"

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại trượng phu co được giãn được!

Chu Chi Diễn liếc mắt nhìn đôi giày vứt trên mặt đất, chậm rãi buông lưỡi dao xuống, cầm tay ta rồi dí lên ghế.

Ta nhìn hắn rồi cười một cách tiêu chuẩn nhất có thể, lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

Chu Chi Diễn không nhìn ta, tiện tay cầm lấy sợi dây thừng bên cạnh, giống như muốn trói ta lại.

Lợi dụng lúc Chu Chi Diễn vừa buông tay, ta nhanh chóng lấy điều khiển tầng hầm trong túi, rồi nhanh chóng nhấn phím tắt đèn.

Trí thông minh cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.

"Tạch!" Không gian nhanh chóng tối đen.