Mật Mã Công Lược

Chương 7



15.

[Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh lại đi]

Ta bị Hệ Thống đánh thức.

Hóa ra ta đang ở nhà của Chu Chi Diễn.

“Sao ta lại đột nhiên ngất xỉu?”

Hệ thống: [Quá trình công lược sắp kết thúc, cho nên có khả năng sẽ xuất hiện một số phản ứng khác thường. Ta cũng muốn chúc mừng ký chủ sắp được trở về.]

“Độ hảo cảm còn thiếu bao nhiêu nữa, để ta đi tát hắn mấy cái.”

Hệ Thống: [Ký chủ, không cần gấp, một chút độ hảo cảm còn thiếu thì chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.]

[Tìm thời điểm thích hợp thì còn tuyệt hơn.]

[Vì ngài ngất xỉu trong vòng tay của vai ác, cho nên hắn muốn ở bên ngài hết quãng đời còn lại. Hiện tại hắn đang mang ngài về gặp cha mẹ.]

[Sau khi hoàn thành phần còn lại của cốt truyện, ngài có thể trở về!]

“Tốt quá!” Ta từ trên giường nhảy xuống. Sau đó ta phát hiện bên cạnh ta còn có một người nữa.

“Có thể nhảy nhót tung tăng như này, có vẻ ngươi khôi phục khá nhanh nhỉ.”

“Bác sĩ nói là do mấy ngày gần đây ngươi quá mệt mỏi.”

Tào lao, dùng tay đánh người thì mệt là đúng rồi?

16.

Sau khi ta bình phục, quả nhiên Chu Chi Diễn đưa ta về Chu gia.

Vẻ mặt của cha Chu khi nhìn thấy Chu Chi Diễn có vẻ không tốt lắm. Lúc ông ta nhìn thấy ta, còn chẳng giữ được sự bình tĩnh nữa.

“Không phải trước kia ngươi và A Dã yêu đương à? Xem ra ngươi nhất định phải vào Chu gia nhỉ?”

Chu Chi Diễn che chở ta: “Con chỉ muốn đến thông báo cho người biết thôi.”

Thấy bọn họ không ai thèm nhường ai, ta quyết định đứng ra hòa giải: “Hòa khí sinh tài*, hòa khí sinh tài.”

(*Hòa khí sinh tài: giữ được sự hòa hợp, vui vẻ thì tài sản sinh sôi nảy nở, sự hợp tác được mở rộng lâu dài, sự hạnh phúc của con người được thăng hoa, viên mãn)

Ta đi đến bên người cha Chu, sau đó, tát ông ta một cái.

“Hức, da mặt cha Chu dày thật đấy, tay đau điếng rồi nè.”

Ta đã muốn tát ông già nuôi vợ bé này từ lâu lắm rồi.

Cha Chu che mặt, không thể tin được nhìn ta:

“Ngươi… Ngươi…”

Ta nhanh chóng trốn sau lưng Chu Chi Diễn: “Con… Con… Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặt cha Chu trầm xuống: “A Diễn, con hãy rời đi một chút, ta có chuyện muốn nói với Tần tiểu thư.”

Ta cầu xin Chu Chi Diễn: “Đừng, ngươi đừng đi.”

“Yên tâm, chẳng lẽ ta còn làm khó con bé này à? Hôn sự của các con ta cũng đồng ý rồi, ta sẽ để trưởng bối lập tức xử lý cho con.”

Nghe được đáp án muốn nghe, cho nên Chu Chi Diễn rời đi.

Ta có chút chột dạ.

“Nào, đến đây, tát ta thêm một cái đi.”

Cha Chu chỉ vào mặt của ông ta.

?

17.

Ta đồng ý với yêu cầu của ông ta, tát một cái.

Cái tát này so với cái lúc nãy thì dùng ít sức hơn.

Trên mặt cha Chu là dấu tay hồng hồng của ta, nhưng khóe miệng ông ta lại cười tươi rói:

“Con ngoan, con cũng từ thế giới khác đến đây à.”

Ta sửng sốt: “Mọe kiếp, sao ông biết?”

“Con với cô ấy giống nhau như đúc, đều thích chơi như này.”

“Ta nghe A Dã nói, con đã đi xuống tầng hầm kia đúng không?”

Tầng hầm ngầm kia là của mẹ Chu Chi Diễn để lại, chẳng lẽ…

“Nơi đó cất giữ hồi ức của ta và mẹ A Diễn. Nhớ lúc trước, cô ấy cũng chưa bao giờ nhẹ tay với ta.”

“Con ngoan, bây giờ ta nhìn thấy con, thì cảm thấy rất quen thuộc.”

Không thể nào, chẳng lẽ cha Chu cũng chơi kiểu thế thân à?

“Vậy… Phu nhân hiện tại là?”

Ánh mắt cha Chu tràn đầy hoài niệm: “Cô ấy nói cô ấy phải trở về. Cô ấy nói cô ấy đến đây chỉ để làm nhiệm vụ. Cô ấy còn chúc ta sớm tìm được một người bạn đời phù hợp.”

“Aizzz, nhớ đến sức mạnh của cô ấy lúc đó, chẳng ai có thể so sánh được.”

Cha Chu với Chu Chi Diễn đúng là: Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Ông ta xoay người, rồi đưa ra một cái rương:

“Mau lại đây, mẹ A Diễn để lại cho con rất nhiều tài sản, còn nói là nhất định phải đưa cho vợ A Diễn.”

Nghe được hai chữ ‘tài sản’ này, hai mắt ta sáng lên, vội vàng bước đến.

Vàng bạc là tuyệt nhất, còn là đồ tổ tiên truyền lại nữa thì phải nói là đỉnh của chóp.

Hay là bất động sản linh tinh gì đó nhỉ.

Nếu là siêu xe thì thôi, cũng tạm chấp nhận vậy.

Lúc rương được mở ra, không có ánh sáng của tiền tài chiếu rọi, chỉ có vẻ mặt sững sờ của ta.

Cha Chu lấy một cái roi da từ trong rương rồi đưa cho ta.

“Vật này, giờ truyền lại cho con.”

“?”

Ánh mắt ta nhìn vào chiếc rương, rồi nhanh chóng liếc những đồ vật khác.

Tiếc là, trống không.

Toàn bộ rương chỉ có duy nhất một cái roi.

“Con đừng xem thường cái roi này, đây là roi được định chế riêng, chỗ con đang nắm, được làm từ vàng đấy.”

Ta gặm thử: “Đúng thật nè.”