Mắt Mù

Chương 18



Bốn giờ chiều tại Berlin.

Ở tầng chuyên dụng của đại học Berlin trực thuộc bệnh viện Charité, giáo sư Lucas khoảng bốn mươi tuổi đang dẫn học sinh của mình ra khỏi phòng hội nghị để trở về văn phòng.

Ông ấy cởi chiếc áo blouse trắng đưa cho học sinh để treo lên bức tường trắng tinh.

Học sinh của Lucas pha cho ông ấy một cốc cafe để lấy lại tinh thần, sau khi đặt cốc xuống, anh ta đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa và nhìn xuống dưới lầu.

“Thưa thầy, người đàn ông đẹp trai người Trung Quốc vẫn đang đợi ở dưới, anh ta đã ở đây bốn ngày rồi, xem ra nếu thầy không gặp thì anh ta sẽ không rời khỏi đây.” Anh ta nhìn về phía Lucas nói.

Lucas mệt mỏi xoa thái dương nói: “Mời anh ta đến văn phòng của tôi đi.”

Thẩm Chu An kéo lại áo khoác gió và đi theo vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào văn phòng của giáo sư Lucas.

“Xin chào giáo sư Lucas.” Thẩm Chu An bắt đầu cuộc trò chuyện lịch sự của mình bằng tiếng Đức rất lưu loát: “Thật may mắn khi lại có cơ hội được nói chuyện với ngài.”

“Thẩm tiên sinh, xin mời ngồi.” Giáo sư Lucas quan sát Thẩm Chu An một cách nghiêm túc qua cái kính gọng bạc của mình: “Tôi đã thấy rõ được sự kiên trì của anh rồi, tôi cũng đã nói sẽ không điều trị cho Chu tiểu thư, hy vọng anh hiểu được.”

“Tôi đã đọc qua luận văn của ngài, ngài từng điều trị cho những bệnh nhân tương tự như Chu An, thậm chí còn nghiên cứu sâu về nó. Tôi tin ngài sẽ trị khỏi bệnh cho cô ấy.” Thẩm Chu An trầm mặc hai giây: “Có thể nói với tôi lý do ngài từ chối được không?”

Lucas đột nhiên tức giận. Râu quai nón rung rung, ông ấy hừ một tiếng rồi nói: “Trước đây từng có một người bạn của cô Chu đã mời tôi đến Trung Quốc để chữa bệnh cho cô ấy, lúc đó tôi và đồng nghiệp đã điều chỉnh ca làm việc xong rồi, chúng tôi cũng đã lên máy bay, nhưng đột nhiên bạn của cô Chu đã hủy bỏ cuộc hẹn. Hừ, thời gian của tôi rất quý giá, ở Đức tôi còn nhiều bệnh nhân, lần này các anh có trả phí điều trị cao hơn nữa thì tôi cũng không đi.”

Người nước ngoài nói không giữ lời, ông ấy cần gì phải bỏ lại bệnh nhân trong nước để đi chữa bệnh cho cô ấy.

Thẩm Chu An nhíu mày.

Bạn của Chu An từng đi tìm giáo sư Lucas, tại sao lại hủy bỏ khám chữa bệnh?

Thẩm Chu An mở miệng hỏi: Xin hỏi bạn của Chu An mời ngài đến Trung Quốc lúc nào?”

Lucas nhớ rất rõ: “Một tháng trước, một người họ F ở Trung Quốc đã hẹn rồi sau đó hủy hẹn.”

Họ F…Phó Minh Sâm. Thẩm Chu An nhớ anh ta, bạn trai của Chu An.

Ánh mắt Thẩm Chu An lạnh lẽo.

Phó Minh Sâm đang làm trò gì vậy.

“Tôi thay người họ F kia chân thành xin lỗi ngài. Cách làm của anh ta thật không đúng, đã làm lãng phí thời gian quý báu của ngài.” Thẩm Chu An cúi đầu xin lỗi giáo sư Lucas, dùng ánh mắt chân thành nhìn ông ấy nói: “Nhưng nếu Chu An có khả năng được điều trị cô ấy sẽ rất trân trọng điều này, hy vọng ngài cho cô ấy thêm một cơ hội. Chúng tôi sẽ làm theo mọi sắp xếp của ngài đến Đức chữa bệnh sẽ nghe theo lời của ngài giống như những bệnh nhân khác.”

Lucas không thể không thừa nhận rằng ông ấy đã bị làm cho cảm động.

Thái độ của người đàn ông họ F với người ở trước mặt hoàn toàn khác nhau, một người kiêu ngạo, một người lễ phép. Lucas rất dễ mềm lòng với những người lịch sự nhẹ nhàng.

Hơn nữa trách nhiệm của một bác sĩ khiến ông ấy không thể thờ ơ với bệnh nhân.

Giáo sư Lucas nói: “Vậy anh hãy đi ra ngoài tìm y tá ở ngoài văn phòng để xếp hàng, tôi vẫn còn hai bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, các anh phải chờ một thời gian.”

“Chúng tôi sẽ kiên nhẫn chờ thông báo của ngài.” Thẩm Chu An đứng dậy cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Sau khi hẹn xong, Thẩm Chu An trở lại khách sạn và nhờ trợ lý đặt cho anh ấy vé máy bay vào sáng sớm hôm sau.

Anh ấy tắm rửa qua, mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng, uống hai viên thuốc ngủ, nghiêng người nằm xuống sô pha trong phòng khách.

Sau mấy ngày chờ đợi cũng mời được bác sĩ cho Chu An. Thẩm Chu An hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon, ít nhất có thể khiến anh ấy không mơ thấy gì, yên ổn ngủ ba tiếng.

——

Vì bà của Chu An muốn gặp Phó Minh Sâm nên Chu An đã nhiều lần ngỏ ý muốn anh ta đến viện dưỡng lão cùng mình một chuyến. Nhưng tuần này dường như Phó Minh Sâm còn bận hơn trước, cả ngày đều ở công ty, Chu An ngại ngùng không muốn quấy rầy anh ta. Chạng vạng, Phó Minh Sâm cũng không về nhà hoặc là có lẽ là đi với Tần tiểu thư, Chu An càng không muốn quấy rầy bọn họ.

Anh ta thường về nhà sau chín giờ, mà lúc đó bà đã ngủ rồi.

Tối thứ sáu, Phó Minh Sâm gõ cửa phòng ngủ của Chu An, nói với cô anh ta phải đi ra nước ngoài công tác mấy hôm, nói cô nếu trong nhà có việc gì thì tìm trợ lý của anh ta.

Chu An gật đầu, đi theo đến cửa phòng của anh ta thì nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc.

Phó Minh Sâm đã lâu không nhìn thấy Chu An, anh ta nhướn mày, dường như tâm trạng rất tốt.

Phó Minh Sâm tưởng Chu An lưu luyến mình thế là dịu dàng đến bên cạnh cô an ủi: “Tôi chỉ đi hai ba ngày, sẽ nhanh chóng trở về.”

“Biết rồi.” Chu Anh ấp úng nhiều lần rồi lấy hết dũng khí nói: “Chiều mai trước khi ra sân bay, tiên sinh có thể dành chút thời gian đến viện dưỡng lão với tôi không? Bà tôi muốn mặt anh.”

Phó Minh Sâm sững người, lập tức gật đầu đồng ý.

Chu An nhắc nhở Phó Minh Sâm mới giật mình phát hiện bản thân trước giờ làm chưa tốt lắm. Bà là người thân của Chu An, anh ta nên đến chào hỏi mới đúng.

Sáng thứ bảy, ở biệt thự Gia Ninh Phó Minh Sâm và Chu An ăn sáng xong thì gói há cảo và cháo nóng do dì Khương làm mang đi.

Phó Minh Sâm còn bảo trợ lý chuẩn bị rất nhiều đồ chăm sóc sức khỏe để ở cốp xe.

Mấy hôm nay tinh thần bà khá tốt, mấy ngày liên tục đều không bị lẫn. Bà thức dậy từ sớm, bây giờ đang ở trong vườn tắm nắng cùng những người bạn giường bên cạnh.

Biết bạn trai An An sắp đến, bà cố ý mặc quần áo giá trị nhất, búi tóc lên.

“Bà ơi, cháu gái xinh đẹp của bà đến thăm bà rồi!” Hộ sĩ chăm sóc chạy đến nói với bà của Chu An: “Chúng ta mau lên đi.”

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Chu An ở trong phòng bệnh quay người về phía cửa, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Bà nội!”

Phó Minh Sâm cũng nói với bà lão tóc bạc đang chầm chậm đi tới: “Bà nội.”

Bà của Chu An đáp lại, ánh mắt tìm tòi dừng trên người Phó Minh Sâm cùng với người trợ lý đang cầm mấy hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe đang đứng sau anh ta.

“Là Minh Sâm đúng không?” Bà nội nở nụ cười trìu mến.

Phó Minh Sâm gật đầu nói: “Là cháu, cháu là bạn trai của An An, lần đầu đến thăm bà, không biết bà thích gì nên đã mua một chút đồ này, bà thử xem ạ.” Anh ta vẫy ta bảo trợ lý mang đồ để lên bàn.

Đây đều là những món quà đắt đỏ, có lẽ đối với anh ta đều không là gì, nhưng mà bà nội Chu An cả đời này cũng chưa ăn món nào đắt như vậy. Nhận những lễ vật này bà cảm thấy có chút gánh nặng, nhưng cũng không thể từ chối dù sao cũng là tấm lòng của đứa trẻ này.

“Phí phạm quá.” Bà của Chu An nói, rót trà cho hai người, ngồi nói chuyện với họ. Trợ lý ra ngoài cửa đợi.

“An An nói cháu chăm sóc nó rất tốt, cảm ơn cháu. Bà muốn tự mình cảm ơn cháu.” Bà nội cảm kích nói, bà kéo tay Chu An đặt vào trong tay mình, nắm chặt giống như đang cầm bảo bối.

Phó Minh Sâm gật đầu nói: “Đó là chuyện cháu nên làm.”

Nói xong anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ này anh ta phải làm một bản báo cáo mà giám đốc bộ phận vẫn chưa gửi nó vào email của anh ta.

“Công việc của cháu bận rộn, bà không nên để cháu đến đây, bà nên chủ động đến thăm cháu.” Bà nội hơi áy náy nhìn Phó Minh Sâm.

Chu An gãi gãi lòng bàn tay bà nội. Sự khiêm tốn của bà làm trái tim cô thấy rất buồn.

“Cháu thuận đường cùng An An đến thăm bà, không hề phiền phức.” Phó Minh Sâm cầm điện thoại gửi mail cho giám đốc bộ phận, rồi ngẩng đầu nói: “Bà nội cứ yên tâm ở đây, An An đã có cháu chăm sóc. Ở cạnh cháu An An sẽ không phải chịu thiệt thòi. Cháu sẽ cho An An điều kiện sống tốt nhất, sẽ mời giáo viên tốt nhất cho cô ấy. Mắt cô ấy cháu sẽ tìm cách chữa trị.”

Trước khi đến đây, Chu An đã dặn anh ta nói dối bà nội. Nhưng lời hứa sẽ chữa khỏi mắt cho cô không phải là nói dối. Chờ anh ta thành công nắm được thực quyền ở tập đoàn Phó Thị, anh ta nhất định sẽ đưa Chu An đi làm phẫu thuật.

Đến lúc đó, Chu An có thể quang minh chính đại ở bên anh ta.

Anh ta sẽ không để Chu An đi con đường giống mẹ của anh ta.

Phó Minh Sâm đến vội vàng đi cũng vội vàng. Vì anh ta còn hẹn buổi chiều đi ăn cơm với Tần Duyệt Nhan.

Buổi sáng Phó Minh Sâm ở đây Chu An không tiện cho bà nội ăn lúc hai người đang nói chuyện, há cảo và cháo cô mang đến ăn không hết. Đổ đi thật lãng phí.

Buổi trưa, Chu An nhờ hộ lý làm ấm lồng hấp để ăn cùng với bữa trưa dinh dưỡng của viện dưỡng lão. Ăn xong, Chu An cùng bà nội đi dạo trong vườn.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác hơi nóng.

Dự báo thời tiết nói, hôm nay là ngày nắng cuối cùng trong tháng.

Ngày mai sẽ có bão.

Trên ghế dài, bà nội đột nhiên nói: “An An, Minh Sâm đối xử với cháu có tốt không?”

Chu An gật đầu nói: “Rất tốt ạ.”

Đó là sự thật.

Bà nội nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, đổi một cách hỏi khác: “Anh ta có nghe lời cháu không?”

Có nhiều đứa trẻ nhà giàu đã quen với việc người khác nghe lời mình, rất khó để thông cảm cho người khác, hoàn cảnh trưởng thành như vậy sẽ tạo ra tính cách mạnh mẽ, có thể sẽ có lúc dịu dàng nhưng cuối cùng vẫn tiềm ẩn nguy hiểm.

Bà lo lắng bảo bối của mình sẽ chịu ấm ức.

Chu An ngửa đầu, trầm mặc một lúc lâu.

Một đám mây đen bay trên đầu cô bạo thành một cái bóng trên mặt cô.

Cô nói: “Phó tiên sinh sẽ.”

Ít nhất là trước đây.

“Vậy thì tốt.” Bà kẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào con chim trên cành cây nói: “Bà không có kỳ vọng gì lớn ở cháu, bà không mong cháu nổi bật, chỉ hy vọng cháu khỏe mạnh, hạnh phúc, vui vẻ, tự do tự tại. Cho dù về sau cháu ở cùng ai, cho dù người đó có tiền hay có quyền, cháu cũng không cần phải chạy theo anh ta, cháu chỉ cần làm những việc mình muốn làm, nói những điều muốn nói, nếu không thì bà sẽ rất buồn. Bảo bối của bà không phải phụ thuộc vào người khác.”

Chu An nghe xong thì nghẹn ngào.

Cô lấy cớ gãi tóc mai để lau đi khóe mắt.

“Vâng ạ.” Cô nghiêm túc gật đầu.