Mắt Mù

Chương 20



"Chu An," Thẩm Chu An nghiêng cả chiếc ô màu đen về phía đỉnh đầu Chu An, khuỵu một gối xuống, nhìn Chu An nói: "Phấn chấn lên một chút. Chúng ta cùng nhau tìm người."

Lông mi đầy nước mắt của Chu An run lên, hướng về phía giọng nói cất lời: “Thẩm tiên sinh…"

"Là tôi."

Thẩm Chu An nhanh chóng nhìn lướt qua quần áo ướt đẫm của Chu An, ngước mắt lên nói với dì Khương đang bối rối ở bên cạnh Chu An: "Phiền giúp cháu cầm ô một lát.”

“À à!” Dì Khương cầm lấy ô, che trên đầu Chu An, bản thân cũng ngồi xổm xuống núp dưới tán ô.

Có ô che chắn, tầm mắt của dì ấy mạnh dạn nhìn về phía cậu thanh niên này. Người thanh niên dung mạo tuấn tú, da trắng, quần áo không tầm thường, nhìn như là đại thiếu gia cao quý.

Lúc này, vị thiếu gia xa lạ này đang cởi áo khoác len sẫm màu trên người xuống, khoác lên người Chu An, hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng nhếch nhác của Chu An, áo quét xuống đất cũng chẳng quan tâm.

Thẩm Chu An muốn kéo Chu An lên khỏi mặt đất. Dì Khương giành trước một bước ôm lấy cánh tay Chu An dìu Chu An đang mất hết sức lực lên, dì ấy ngại ngùng nói: "An An con bé không thích tiếp xúc thân thể với người khác giới.”

Thẩm Chu An nhìn chằm chằm vào Chu An một giây, gật đầu.

Thẩm Chu An nhìn bốn phía xung quanh nói: "Chúng ta đến Đồn Công an trước."

“Thẩm tiên sinh, cảm ơn ngài.” Chu An chỉ có thể tin tưởng anh ấy.

Sau khi dì Khương nhét chiếc ô mang theo cho Thẩm Chu An, cầm theo chiếc ô của Thẩm Chu An dẫn Chu An quay lại, phía trước hai mươi mét chính là cổng của Đồn Công An.

Thẩm Chu An chỉ hướng Đồn Công an cho Thẩm Quan Vấn đang ngồi trên chiếc Maybach ở đối diện, đi theo phía sau Chu An.

“Anh Thẩm!” Thẩm Quan Vấn dừng xe liền chạy vào đồn cảnh sát tìm Thẩm Chu An.

Thẩm Chu An liếc mắt nhìn hướng phòng thay đồ, nói với Thẩm Quan Vấn: "Đi lấy cái thảm dày ở trên xe lại đây."

Thẩm Quan Vấn: "Vâng ạ!"

Quần áo của Chu An không có cái nào khô, nữ cảnh sát bảo cô mặc quần áo của mình trước. Cô thay chiếc áo sơ mi của chị gái cảnh sát, bước ra khỏi phòng thay đồ, Thẩm Chu An lập tức khoác chiếc thảm dày lên người cô, còn đưa cho cô và dì Khương hai cốc nước nóng.

"Thẩm tiên sinh," Chu An mím môi, lo lắng hỏi: "Ngài có cách gì không?"

“Đi theo tôi.” Anh ấy nhìn dì Khương, dì Khương liền ngầm hiểu đưa Chu An đi theo.

“Tôi là bạn của cô Chu.” Thẩm Chu An đi đến bàn của cảnh sát điều tra người mất tích, tiện thể đưa một tấm danh thiếp: "Vui lòng gửi cho tôi một bức ảnh của bà nội trước khi bà ấy rời đi.”

Cảnh sát xem danh thiếp, phối hợp gửi cho anh ấy ảnh chụp màn hình đoạn video ghi hình, bức ảnh có thể thấy rõ được đặc điểm ăn mặc và hình dáng bà nội Chu An lúc sáng.

Thẩm Quan Vấn cầm điện thoại đang mở trang web trong tay, đi tới chỗ Thẩm Chu An nói nhỏ: "Tổ tuyên truyền đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Thẩm Chu An bình tĩnh gật đầu, gửi dữ liệu cho đoàn đội.

Tổ tuyên truyền hùng hậu nhất tại trụ sở tập đoàn Thẩm Thị đã tập trung ở phòng họp, hơn hai mươi người đang ngồi xung quanh chiếc bàn họp dài, trong tay mỗi người đều có máy tính, đang sẵn sàng chờ lệnh.

Sau khi nhận được thông tin của Thẩm Chu An, người phụ trách viết thông cáo báo chí trong tổ tuyên truyền lạch cạch gõ bản nháp gửi vào trong nhóm. Những người còn lại dựa theo phân công tương ứng, tiến hành thông báo đâu vào đấy.

Quảng cáo trên đài phát thanh trên truyền hình, trên xe buýt, tàu điện ngầm, các trạm chờ xe, các nền tảng truyền thông chính thức lớn nhỏ của thủ đô cùng với các nền tảng video giải trí phổ biến nhất trong giới trẻ hiện nay đều đồng loạt đăng tải thông báo tìm bà cụ đi lạc khỏi viện dưỡng lão trong phạm vi lớn nhất.

Thông báo trên xe buýt: "Điểm dừng tiếp theo - dọc theo đường Khương Nam, xin vui lòng - gián đoạn - một thông báo khẩn cấp, một cụ bà khoảng bảy mươi tuổi đã bị lạc mất ở ga tàu điện ngầm Hoài Hải, các hành khách vui lòng chú ý bên cạnh có một bà cụ mặc áo khoác mỏng màu be, quần dệt kim màu be, đi giày vải nhung màu đen, trên chiếc vòng tay đỏ ở tay phải có một tấm thẻ hình chữ nhật hay không…"

Các màn hình quảng cáo trên các toa và dọc các trạm tàu điện ngầm đều phát đi phát lại thông báo tìm người.

Thông báo tìm người mất tích cũng được đưa lên đề xuất phổ biến của B trạm, Tấn Bảo cùng với các ứng dụng video khác.

...

Chu An không ngừng xoa xoa lòng bàn tay, ngồi ở khu nghỉ ngơi của đồn cảnh sát, nghe Thẩm Chu An gọi video với nhân viên của anh ấy.

Khoảng một giờ sau, Thẩm Chu An nhận được một cuộc gọi, anh mở loa ngoài.

Nhóm trưởng báo cáo: "Giám đốc Thẩm, một phút trước có một nhân chứng gọi điện thoại đến, nói anh ta nhìn thấy bà cụ mà chúng ta tìm ở bến xe buýt đường Trung Sơn Bắc."

Chu An đứng dậy tiến lại gần nghe điện thoại.

Thẩm Chu An liếc mắt nhìn thấy cô, lập tức hỏi: "Bà ấy lên xe buýt nào?"

Nhóm trưởng tổ tuyên truyền nói: "Bà ấy không lên xe, đi về hướng Tây rồi, phía Tây của con đường đó có một trường cấp hai, còn có mấy hiệu sách, cửa hàng văn phòng phẩm lớn."

“Vất vả rồi.” Thẩm Chu An nói: "Hãy tập trung tìm kiếm theo hướng này”.

Cảnh sát ở cục cảnh sát biết được manh mối cũng tập trung tra soát camera giám sát dọc đường phía Tây đường Trung Sơn Bắc.

Chu An đứng dựa vào góc tường, không cản đường người khác, chú ý mọi động tĩnh trong đồn cảnh sát. Vừa có người lên tiếng hoặc là tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu An sẽ nghiêng đầu thận trọng lắng nghe.

Thẩm Chu An nhìn cô, quan sát thấy hàm răng cắn chặt môi dưới trong vô thức của cô, môi dưới hơi thấm máu máu, giống như hoa mận đỏ nở trên tuyết.

Nếu không đẩy nhanh tiến độ, Thẩm Chu An lo lắng cô sẽ cắn bị thương chính mình mất.

Thẩm Chu An gọi Thẩm Quan Vấn vất vả lắm mới ngồi xuống bên cạnh nghỉ ăn chút đồ ăn mua ở bên ngoài: "Ra ngoài với anh một chuyến."

“Được, anh Thẩm.” Thẩm Quan Vấn lấy khăn giấy lau miệng, cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe rồi đi theo anh ấy.

“Anh đi đâu vậy?” Chu An gần như ngay lập tức bước lên đuổi theo, vươn tay túm lấy phía sau áo của Thẩm Chu An, chớp chớp mắt.

Giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Thẩm Chu An quay lại nhìn cô, giọng ấm áp nói: "Tôi lái xe đến con đường đó tìm xem, em có muốn đi cùng không?"

Chu An liên tục gật đầu, mặc dù biết mình không giúp được gì. Cô nuốt nước bọt, hỏi: "Anh có thể đưa tôi đi cùng được không?"

Thẩm Chu An: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi."

Thẩm Quan Vấn lái xe, Thẩm Chu An ngồi ở ghế lái phụ, còn hai người Chu An và dì Khương ngồi ở ghế sau.

Thẩm Chu An nhìn hai người phụ nữ phía sau qua kính chiếu hậu, giơ tay tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.

Chiếc Maybach đi qua hai con đường, dừng lại bên lề đường vài phút. Thẩm Chu An xuống xe, mở ô, nhận lấy một chiếc túi. Anh ấy lên xe xong, lấy hộp giữ nhiệt bên trong đưa cho dì Khương ở ghế sau.

Anh ấy ngước cằm nói: "Buổi trưa hai người không ăn gì, ở trên xe ăn một chút trước đã."

Anh ấy lại nói với Thẩm Quan Vấn: "Quan Vấn, lái xe vững chút."

Chu An: "Cám ơn ngài."

Dì Khương cũng hoảng hốt nói cảm ơn.

Ánh mắt dì ấy nhìn Thẩm Chu An trước mặt một giây, lại quay đầu nhìn về phía Chu An. Vô cùng không hiểu tại sao hai người họ lại quen nhau, nhìn cách họ ở chung với nhau hình như cũng không phải quá thân thiết.

Người thanh niên này thật tốt bụng.

Thẩm Quan Vấn lái xe chậm hơn một chút, quay đầu lại nhìn Thẩm Chu An một cách rất tủi thân, dùng khẩu hình miệng âm thầm nói: Anh Thẩm, em cũng đói.

Đồ ăn của họ thơm ghê.

"Vài ngày nữa anh sẽ mời em đi ăn tiệc, hôm nay chịu uỷ khuất chút nhé." Anh ấy cười, lấy trong túi ra một chiếc bánh mì nướng, xé vỏ đưa cho Thẩm Quan Vấn.

Thẩm Quan Vấn vui vẻ ăn như hổ đói.

Sau khi ăn một miếng bánh mì, anh ta đột nhiên nghĩ đến dường như Thẩm Chu An đã một ngày không ăn, quay đầu nghi ngờ nhìn anh ấy. Thẩm Chu An khẽ nói: "Anh không đói, em tập trung lái xe."

Chu An đang uống canh trong bình giữ nhiệt, lông mi dài khẽ run, đặt chén xuống, duỗi ngón trỏ chọc vào vai Thẩm Chu An, nói nhỏ: "Có kẹo không? Không đói cũng phải bổ sung chút đường."

Thẩm Quan Vấn bật cười: "Anh Thẩm của chúng tôi thích ăn kẹo nhất, thực sự là không có kẹo là không vui"

“Có.” Thẩm Chu An cong môi cười, từ trong túi áo khoác lấy ra một viên kẹo bạc hà, bóc vỏ rồi cho vào miệng.

Vẫn là kẹo lần trước cô tặng mình.

Xe chạy vào đường Trung Sơn Bắc, bốn người trên xe đều trở nên nghiêm túc. Dì Khương vịn vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, Thẩm Chu An cũng hạ cửa kính xe xuống chú ý những người xung quanh.

Đã hơn năm giờ chiều, vừa đúng giờ tan học của trường cấp hai gần đó. Xe đưa đón học sinh của phụ huynh và xe của nhân viên tan sở làm đoạn đường này tắc đến mức con kiến chui không lọt. Những chiếc xe đi như rùa bò, tiếng còi xe khó chịu liên tiếp vang lên.

“Làm sao đây, anh Thẩm?” Thẩm Quan Vấn ngay lập tức hỏi Thẩm Chu An đưa ra quyết định.

Thẩm Chu An đang định nói tự mình xuống xe tìm người, lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông, là điện thoại từ cảnh sát phụ trách đồn công an.

Anh theo thói quen nhìn Chu An, nhận điện thoại, mở loa ngoài.

"Chúng tôi tìm được người rồi!", Cảnh sát nói một cách kích động, vui sướng: "Camera giám sát cho thấy bà cụ đang ở cổng chính của trường trung học chuyên số hai, người của chúng tôi bây giờ đang chạy qua. Mọi người lái xe đến đường nào rồi?"

Thẩm Chu An nhìn lướt qua bản đồ chỉ đường, trả lời: "Chúng tôi đang ở cách trường Trung học chuyên số hai hơn một trăm mét."

"Tốt quá, tốt quá. Bây giờ bà cụ không chạy lung tung nữa, nhìn có vẻ như đang ở cổng đợi người, vẫn luôn nhìn vào bên trong." Cảnh sát nói: "Nếu mọi người đón được người nhớ phải thông báo cho chúng tôi.”

Sau cuộc điện thoại ngắn ngủi, Thẩm Chu An quay sang nói với họ: "Tôi xuống đón người."

“Tôi đi cùng anh.” Chu An lại nắm lấy tay áo Thẩm Chu An, ngay lập tức nói

Nhưng lần này Thẩm Chu An không để cô đi. Trời mưa rất to, nước đọng trên đường cũng phải ngập qua mắt cá chân. Lúc trước Chu An đã dầm mưa ướt cả rồi, bây giờ trên mặt lại đỏ ửng không tự nhiên, cảm giác giống như sốt rồi.

Sức khoẻ của cô yếu, Thẩm Chu An sẽ không để cô lội nước nữa.

Thẩm Chu An nhìn tay Chu An đang siết chặt ống tay áo của mình, nói một cách ấm áp: "Đường này kẹt xe, vỉa hè cũng không dễ đi."

Chu An thả lỏng, để anh ấy đi.

Thời tiết xấu như vậy cô đi xuống quả thực sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho Thẩm tiên sinh, cô quyết định lên xe đợi.

Chu An dặn dò: "Anh cẩn thận."

Thẩm Chu An mở chiếc ô lớn nhất ra, băng qua dòng xe cộ đông đúc, sải bước chạy về phía trước trên đường. Đi đến cổng trường Trung học chuyên số hai, anh ấy liếc mắt liền nhìn thấy bà nội của Chu An.

Bà nội Chu An cầm một chiếc ô trẻ em bị hỏng một bên, tay kia nắm chặt thành nắm đấm ở phía trước, thực sự là cứ nhìn vào bên trong trường học. Mỗi một học sinh đi qua bà đều cẩn thận quan sát.

“Bà nội.” Thẩm Chu An đi tới bên cạnh, gọi bà một tiếng, thấy bà không đáp lại lại gọi: "Bà nội.”

“Ai?” Bà nội Chu An nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Chu An đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên cười hiền từ: “Bạn học Thẩm, không phải cháu và An An đang làm bài tập ở nhà sao, sao lại đến trường rồi?”

Thẩm Chu An do dự một giây, nói theo cách sắp đặt của bà nội Chu An: "An An bảo cháu đến mời bà về nhà ăn cơm."

“Lát nữa bà nội sẽ về nhé.” Bà nội Chu An vỗ vai Thẩm Chu An một cách trìu mến, lại quay đầu nhìn những học sinh bên trong nói: “Không phải An An bị học sinh khoá trên họ Phó bắt nạt sao, đứa nhỏ xấu xa như vậy, bà phải trút giận cho con bé. An An không ba không mẹ, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt!"

Bạn học khoá trên họ Phó?