Mắt Mù

Chương 27



Các nữ tu và bệnh nhân trong tu viện khi biết Chu An sẽ tiến hành phẫu thuật đều rất vui.

Trong buổi tiệc chia tay, tu viện trưởng làm một động tác cầu nguyện: “Chúa phù hộ cho con”.

Những người khác cũng theo đó thành kính nhắm mắt lại: "Chúa phù hộ cho cô."

Thẩm Chu Niên đã làm xong thủ tục trả phòng, ngồi ở cuối chiếc bàn dài màu trắng, khẽ nói: "Chúc phúc cho Chu An."

Sau bữa tiệc trưa chia tay, Chu An chào tạm biệt mọi người.

“Thẩm Chu Niên, chúng ta đi thôi.” Cô đi tới kéo tay áo Thẩm Chu Niên.

Sau khi đến đây, cây gậy cho người khiếm thị của cô đã đóng bụi ở trong vali rồi. Không biết từ lúc nào, cô đã quen với việc Thẩm Chu Niên trở thành đôi mắt của cô.

Thẩm Chu Niên đưa Chu An lên xe, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Lái xe được mười lăm phút, Thẩm Chu Niên dừng lại ở một nơi, nghe như bãi đỗ xe ngầm.

“Đến rồi sao?” Chu An nghi ngờ hỏi.

Thẩm Chu Niên tháo dây an toàn của mình ra: "Vẫn chưa, đây là trung tâm thương mại trên đường đến bệnh viện. Tôi lấy cho em họ tôi cái túi xách, em muốn xuống cùng tôi hay ngồi trên xe đợi?"

Chu An quyết định đi cùng anh.

Từ bãi đỗ xe bên dưới đi thang máy lên lối vào trung tâm thương mại, Chu An nhạy cảm nhíu mũi.

Mùi thơm rất nồng, tầng nào cũng có mùi này, chắc hẳn là mùi nước xịt chung của trung tâm thương mại này. Không phải khó ngửi, nhưng mùi hương này không có cấp độ, bị máy sưởi làm nóng lên có chút lộ rõ sự rẻ tiền.

Chu An đi theo Thẩm Chu Niên lên tầng bốn. Rõ ràng tầng bốn yên tĩnh hơn nhiều so với các tầng khác, tiếng nói chuyện của các cô gái đến đây đều rất kiềm chế. Bởi vì tầng này là khu vực hàng hoá xa xỉ, những người tiêu dùng bình thường đối với chỗ này “mắt không thấy, tâm không phiền”.

Thẩm Chu Niên bước vào một cửa hàng, nói tên tiếng Trung của mình cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên kiểm tra thấy được cấp bậc hội viên và đơn hàng mới nhất trong phần mềm, lập tức tươi cười chào đón, mời hai vị đến khu vực nghỉ ngơi chờ, quay người đi vào trong kho lấy túi từ trong két bảo hiểm sản phẩm quý giá.

Khi quay lại một lần nữa nhân viên đeo găng tay bằng tơ tằm màu trắng cầm trong tay một hộp quà màu tím đi đến trước mặt Thẩm Châu Niên, một nhân viên khác mở hộp quà, hiện ra chiếc túi xách nữ phiên bản giới hạn bên trong.

"Tiên sinh, tiểu thư, mời hai người kiểm tra."

Thẩm Chu Niên nhìn chiếc túi, sau đó lại nhìn vào bức ảnh mà Tần Duyệt Nhan gửi cho anh trong điện thoại, cơ bản là như nhau, thế là nói: "Gói lại đi."

Nhân viên tinh mắt phát hiện hình như có một cô gái khác nhờ vị khách VIP cao nhất này mua túi, cô ta mỉm cười đóng hộp quà lại vừa đóng gói vừa làm như không để ý nói với Thẩm Chu Niên: “Tiểu thư bên cạnh ngài thật xinh đẹp, cửa hàng chúng tôi có một sản phẩm mới cho mùa xuân rất phù hợp với khí chất của vị tiểu thư này, có cần tôi lấy ra cho hai người xem thử không?"

Chu An vừa muốn lịch sự từ chối, nhưng Thẩm Chu Niên đã nói trước: "Được."

Người bán hàng giới thiệu chiếc túi đang điên cuồng tâng bốc, có mấy từ Chu An nghe không hiểu, nhưng từ trong giọng điệu khoa trương đại khái có thể đoán ra được ý nghĩa. Nói tóm lại là, chiếc túi trong bộ sưu tập mùa xuân mới này nếu như cô cầm trên tay chính là “dệt hoa trên gấm”.

Thẩm Chu Niên nhìn cũng cảm thấy hợp, anh lấy thẻ ra, nhân viên bán hàng mắt sáng lên.

Thẩm Chu Niên cúi đầu nói với Chu An: "Tôi cảm thấy rất hợp với em."

Chu An lắc đầu, dùng tiếng Trung khẽ nói: "Không cần mua cho tôi, Thẩm Chu Niên."

“Không thích sao?” Thẩm Chu Niên hỏi.

"Không phải do thích hay không. Túi không giống quần áo, đối với tôi mà nói nó không phải là đồ dùng cần thiết cho cuộc sống.” Huống hồ còn là đồ đắt tiền, Chu An bổ sung trong lòng: "Cái này anh không nên mua.”

Sau này cô độc lập tài chính rồi, nếu thích cô sẽ tự mua.

Mặc dù Thẩm Chu Niên muốn làm mọi thứ cho Chu An, mua bất cứ thứ gì cho cô đều vô cùng vui vẻ, nhưng anh không muốn để Chu An có gánh nặng trong lòng. Anh đổi một cách nói khác: “Tặng quà cho em như một người bạn cũng không được sao? Em cũng đã từng tặng quà cho tôi rồi.”

Chu An ngây ngẩn, tìm kiếm trong trí nhớ mất mấy giây mới nhớ ra gói kẹo bạc hà ba tệ rưỡi.

“Quá quý giá.” Chu An mím môi lắc đầu.

Thẩm Chu Niên mỉm cười ra hiệu cho nhân viên bán hàng cất túi lại, nhưng lại rủ lông mày xuống một chút trêu chọc Chu An: "Nhưng bây giờ tôi rất muốn tặng quà cho em, làm sao bây giờ? Em muốn từ chối tấm lòng của bạn bè sao?"

"Vậy," Hàng mi dài của Chu An run lên, cô nghiêng đầu hình như ngửi thấy hương hoa: "Vậy tặng cho tôi một đoá hoa đi, một đoá hoa là đủ rồi.”

Cô thích hoa.

Thẩm Chu Niên nhấn mạnh điều này lại trong lòng một lần, cầm lấy túi giấy đựng túi mà nhân viên đưa, dẫn Chu An đi ra ngoài hành lang: "Đi, chúng ta đi mua hoa.”

“Tôi biết ở đâu có!” Chu An tự hào nhíu chiếc mũi thanh tú.

Tâm trạng Thẩm Chu Niên rất tốt lắc lắc túi giấy, lười biếng nói: "Được, vậy em đưa tôi đến đó."

Chu An đi về phía nơi có mùi hoa dần nồng nặc, đi mãi cho đến cửa của cửa hàng lớn nhất tầng bốn. Hương hoa của hoa huệ, hoa nhài, hoa hồng đều từ đây truyền ra.

Chu An híp mắt cười, quay đầu nói với Thẩm Chu Niên: "Tiệm hoa ở đây, anh tuỳ ý chọn cho tôi một bông là được."

Thẩm Chu Niên nhìn dòng chữ "Đường Tống" trong cửa hàng dùng nhiều loại hoa khác nhau trang trí nên, không khỏi bật cười: "Đây không phải là tiệm hoa."

Chu An sững sờ.

Lẽ nào mũi cô không còn thính nữa?

“Đây là cửa hàng của nhà tôi.” Thẩm Chu Niên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Chu An, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chu An: "Đi, đưa em đi một vòng.”

Chu An và Thẩm Chu Niên bước vào, hơi ngẩng đầu ngửi thấy mùi hóa chất như ethanol, glycerin, cùng với các mùi hương tự nhiên khác nhau như vani, chanh…

Chu An hơi kinh ngạc: "Là nước hoa?"

Thẩm Tri Từ nhếch khóe miệng: "Đúng vậy, ngoài cửa có rất nhiều hoa, vì vậy em hiểu lầm là tiệm hoa."

Chu An sáng tỏ rồi.

Nữ nhân viên ở cửa nhìn thấy hai người có vẻ ngoài giống người Trung Quốc, liền dùng tiếng Trung thăm dò đi đến chào hỏi hai người: "Chào mừng tiên sinh và tiểu thư.”

Phát âm tiếng Trung của cô ấy không chuẩn lắm, Chu An có thể nghe được rõ ràng thói quen phát âm của nhóm ngôn ngữ Rôman.

Chu An cười gật đầu.

Cô ở phía sau nhẹ nhàng kéo quần áo của Thẩm Chu Niên, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe nói: "Chị gái trong cửa hàng của anh biết nói tiếng Trung khiến người Trung cảm thấy rất thân thiết đó.”

“Nhân viên và thợ điều chế nước hoa ở các cửa hàng Đường Tống trên toàn thế giới đều biết tiếng Trung," Thẩm Chu Niên nhỏ giọng giải thích: "Tiếng Trung là khóa học bắt buộc của họ."

Chu An im lặng.

Đường Tống, danh tiếng Đường Tống lẫy lừng thế mà lại là thương hiệu của gia đình Thẩm Chu Niên.

“Em đi theo nhân viên trước đi, tôi có việc phải đi một chuyến.” Thẩm Chu Niên đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Chu An.

Chu An gật đầu, buông tay ra: "Đi đi, tôi chờ anh."

Cô vẫn luôn rất hứng thú với nước hoa, đi vào những cửa hàng thế này cô có thể đi dạo mấy tiếng đồng hồ, người bình thường đều không chịu được lâu như thế, nên cô càng thích một mình hơn.

Chu An nhờ nhân viên cửa hàng lấy cho cô một tờ giấy thử nước hoa đã xịt nước hoa, cô đưa lên chóp mũi ngửi thử, thưởng thức hương thơm một lát, chậm rãi nói: "Mùi này dùng hương liệu bạch đậu khấu, chanh, đậu tonka và gỗ hổ phách, phải không?"

Người bán hàng kinh ngạc mấy giây, hỏi cô: "Tại sao cô lại ngửi ra được mùi đậu tonke?"

Chu An cười: "Tôi từng được người ta giới thiệu ở một cửa hàng khác."

Đã gần một năm rồi nhỉ, lần đó cô tự tay điều chế một chai nước hoa cho Phó Minh Sâm.

Nhân viên bán hàng kích động lấy ra một que thử khác, xịt nước hoa, lắc hai lần trên không trung rồi đưa cho Chu An.

Chu An ngửi rồi nói: "Cam quýt, lý chua đen, bưởi nho, hoa hồng, ngọc lan..."

Nhân viên nghe cô đọc tên gần như tất cả các loại hương liệu, ánh mắt dần dần chuyển sang ngưỡng mộ, cô ấy hỏi: "Cô là người trong ngành nước hoa sao?"

Chu An lắc đầu: "Không phải."

Chu An suy nghĩ rồi nói: "Chỉ là có chút hứng thú."

"Ồ, như vậy sao."

Nhân viên bán hàng coi cô như một người yêu thích nghiệp dư, trên thực tế Chu An đến cả một người như vậy cũng không phải.

Là người chung sở thích, nhân viên bán hàng nhiệt tình nói với Chu An: "Chủ cửa hàng của chúng tôi mỗi tuần sẽ tổ chức hai buổi workshop nhỏ về nước hoa, tổ chức trong cửa hàng. Nếu cô có hứng thú tôi giới thiệu cho cô một chút nhé?"

Chu An nói đồng ý không chút do dự.

Nhân viên cửa hàng: "Thời gian là..."

...

Sau khi Chu An tham gia nhóm thông báo thảo luận về buổi workshop liền tự đi đến sofa ở cửa, ngồi xuống chờ Thẩm Chu Niên.

Năm phút sau, chóp mũi bị một vật mềm như lụa chạm vào, Chu An hơi sững sờ, sau đó nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Thẩm Chu Niên: "Ngửi xem đây là gì."

Chu An ngửi mùi hương trong không khí: "Hoa hương đậu có thấm sương?"

“Trả lời đúng rồi.” Thẩm Chu Niên đưa một bó boa trong trắng có hồng, trong hồng có trắng vào lòng Chu An: "Vừa là quà, vừa là phần thưởng”.

Vốn dĩ anh muốn lấy một đóa hoa trong cửa hàng tặng cho Chu An, nhưng lại gần anh nhìn thấy những bông hoa bên ngoài có hơi bị héo, liền bảo nhân viên cửa hàng dẫn anh đi lấy hoa tươi bảo quản trong kho.

Anh chọn tới chọn lui, chọn được hoa hương đậu phù hợp nhất với bộ đồ Chu An mặc hôm nay, hồng hồng mềm mại, một bông không đủ, anh chọn mãi thành luôn một bó.

Trước khi bước vào cửa phòng bệnh, Chu An kéo áo Thẩm Chu Niên. Cô cười rộ lên hiện rõ lúm đồng tiền hai bên: "Thẩm Chu Niên, tôi muốn trở thành một nhà điều chế nước hoa, tôi muốn học điều chế nước hoa."

“Chúc mừng em đã tìm được ước mơ.” Thẩm Chu Niên nhẹ nhàng tán thưởng Chu An giống như dỗ dành một đứa trẻ: "Tôi sẽ giúp em sắp xếp trường học.”

...

Trước khi nhìn thấy Chu An, bác sĩ Lucas vẫn có chút oán giận với cô, nhưng khi bác sĩ Lucas bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Chu An, vẻ mặt lạnh lùng của ông ấy đột nhiên tan rã, chuyển sang trở nên vô cùng xấu hổ.

Lucas nhìn thấy được sự dịu dàng đại diện cho phụ nữ Trung Quốc.

Loại dịu dàng mang theo ấm áp này, khiến những người đến gần cô tính khí cũng sẽ vô thức bớt đi phần lạnh lùng cứng rắn.

Bác sĩ Lucas đưa những học trò thân cận của mình đến đưa Chu An đi làm kiểm tra chi tiết tổng thể, cùng các bác sĩ trong nhóm bàn bạc phương án phù hợp nhất, sau đó thông báo cho Chu An và Thẩm Chu Niên.

Cả hai đối với kế hoạch của ông ấy không có bất kỳ phản đối nào.

Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân vô cùng hợp tác, nên họ nhanh chóng quyết định thời gian phẫu thuật.

Vài ngày sau, Chu An mặc áo phẫu thuật, được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Thẩm Chu Niên chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, lần đầu tiên cảm nhận được sự chờ đợi còn dài hơn, khó chịu hơn cả đi vào giấc ngủ. Mỗi phút trôi qua, anh lại không nhịn được ngước nhìn cánh cửa đang đóng chặt của phòng phẫu thuật.

Trong lúc lo lắng chờ đợi, anh còn phải trả lời tin nhắn của ba mẹ.

Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận đã sớm muốn đến cùng Chu An trong lúc làm phẫu thuật, nhưng Thẩm Chu Niên không cho, vì vậy họ chỉ đành gây rối Thẩm Chu Niên để anh thông báo tình hình của Chu An kịp thời cho họ.

Cũng may có họ phân tán sự chú ý, khiến mấy tiếng đồng hồ này trôi qua nhanh hơn một chút.

Hơn sáu giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Lucas cởi khẩu trang, mệt mỏi nói với anh: "Phẫu thuật rất thành công, anh có thể yên tâm được rồi."

Thẩm Chu Niên thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu với ông ấy: "Cảm ơn rất nhiều."

Nhân viên y tế đẩy Chu An từ bên trong ra, Thẩm Chu Niên lập tức đi lên, cúi đầu xem tình trạng của Chu An.

Y tá nhắc nhở: "Thuốc mê vẫn chưa hết, để cô ấy nghỉ ngơi đi."

Trước giường bệnh, sau khi gửi cho ba mẹ một tin nhắn "phẫu thuật thành công" thì không nhìn đến điện thoại nữa. Anh rót một cốc nước ấm, lại đến chỗ y tá để xin một gói tăm bông.

Tăm bông nhúng vào nước, anh lấy ra thấm môi cho Chu An.

Khi mặt trời lặn, các vì sao lấp đầy bầu trời, Chu An cử động cánh tay, sau đó tỉnh dậy.

Cô chớp mắt, nhưng trước mắt vẫn tối đen.

Thẩm Chu Niên ngồi bên giường, cảm nhận được động tác của cô, Thẩm Chu Niên lập tức nhìn mặt cô, hỏi: "Tỉnh rồi à, em thấy thế nào?"

Chu An vô lực sờ tay Thẩm Chu Niên, lòng bàn tay lạnh lẽo: "Thẩm Chu Niên, tôi vẫn không nhìn thấy..."

“Đừng khóc,” Thẩm Chu Niên nắm tay Chu An đặt lên băng gạc trước mắt cô, ấm áp an ủi cô: “Bác sĩ nói băng gạc trước tiên không thể gỡ ra, em cần phải có thời gian thích ứng với ánh sáng."

Chu An chạm vào miếng vải rộng một thước trước mắt, cô do dự vài giây rồi hỏi: "Khi nào thì tôi có thể hoàn toàn gỡ băng gạc?"

“Một tuần.” Thẩm Chu Niên đưa cho Chu An một ly nước ấm: "Làm ẩm cổ họng trước đi. Bây giờ tôi sẽ bảo người mang đồ ăn đến.”

Trái tim treo lơ lửng của Chu An từ từ hạ xuống.

Thời gian trôi qua, lớp băng gạc trên mắt cô càng ngày càng mỏng, hai ngày cuối cùng Chu An mở mắt đã có thể cảm thấy được ánh sáng mờ nhạt.

Ngày gỡ hoàn toàn băng gạc, thậm chí Thẩm Chu Niên còn căng thẳng hơn cả Chu An. Chu An nghe thấy âm thanh yết hầu anh chuyển động, trái lại không còn lo sợ đến vậy nữa.

Cô mỉm cười nói với bác sĩ Lucas: "Bắt đầu đi."

Băng gạc được tháo ra từ sau đầu, từng vòng từng vòng một, toàn bộ tháo ra.

Chu An nhắm mắt lại, hàng lông mi cong vút run rẩy.

Nhiệm vụ của bác sĩ Lucas hoàn thành, bảo Thẩm Chu Niên đứng trước mặt Chu An, chứng kiến ​​khoảnh khắc phục hồi thị lực kỳ diệu của cô.

“Đừng sợ, Chu An.” Giọng nói trầm ấm của Thẩm Chu Niên khẽ run, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi cô: “Mở mắt ra.”

Chu An theo thói quen căng thẳng nắm lấy tay Thẩm Chu Niên, cảm giác được độ ấm trên mu bàn tay Thẩm Chu Niên, Chu An chậm rãi nâng mí mắt lên.

Sau vài giây tầm mắt mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng, đập vào mắt cô là một đôi mắt đen láy, trầm tĩnh.

Người đàn ông trước mặt chỉ cách cô vài centimet, trong mắt cô toàn là khuôn mặt không chút tì vết được phóng to của người đàn ông. Đường nét khuôn mặt mạnh mẽ rõ ràng, làn da trắng, đôi mắt dài hẹp, mí mắt rất mỏng, vốn là một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại lộ ra vẻ căng thẳng và dịu dàng.

Chu An chớp chớp mắt, đôi mắt ẩm ướt sáng ngời, giống như phản chiếu cả dải ngân hà. Chu An khẽ gọi anh: "Thẩm Chu Niên?"

Thẩm Chu Niên đột nhiên rơi vào dải ngân hà đó, anh ngẩn người.

Chu An hoài nghi nghiêng đầu, lại xác nhận với anh: "Thẩm Chu Niên?"

Thẩm Chu Niên nhìn thấy mình trong mắt Chu An, khẽ ừm một tiếng.

Chu An cong mắt cười rộ lên: "Là Thẩm Chu Niên."

Thẩm Chu Niên nhìn thấy mình trong dải ngân hà kia nên tai mình nhanh chóng đỏ lên, mất tự nhiên đưa tay lên sờ lỗ tai, rũ mắt xuống, trầm giọng trả lời cô: "Là tôi."

"Thẩm Chu Niên," Trong mắt Chu An lấp lánh nước mắt, là nước mắt vui mừng, cô chỉ vào đường màu vàng ở đám mây bay ngang ngoài cửa sổ, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi xúc động: "Tôi nhìn thấy bình minh rồi."