Mắt Mù

Chương 39



Vào mùa thu nhiệt độ giảm nhanh, trong một khoảnh khắc bất ngờ khi Chu An nhìn thấy những cây ngô đồng pháp ở ven đường và hiện lá cây đã chuyển sang màu vàng.

Sau khi tỉnh lại từ buổi thôi miên, Chu An luôn không có tinh thần.

Quá khứ bị chôn vùi nặng nề hơn cô nghĩ.

“Thẩm Chu Niên.” Trong khoang hạng nhất của máy bay, Chu An không nhìn những đám mây ngoài cửa sổ nữa mà về phía Thẩm Chu Niên: “ Em nhớ ra anh rồi.”

Thẩm Chu Niên im lặng thắt dây an toàn cho cô, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô một lúc lâu, sau đó thờ ơ nói: “Vậy gọi một tiếng anh trai đi. Hồi bé em vẫn gọi anh là anh trai, anh trai dài, anh trai ngắn, lớn rồi, mồm miệng không ngọt nữa rồi.”

Chu An cười.

Cô biết Thẩm Chu Niên đang trêu cho cô vui, chính cô cũng thật sự bị hai ba câu của anh dỗ dành.

Trong đầu vẫn luôn hiện ra những ký ức bụi bặm, lúc này cô lại nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cúi người vén vạt áo của Thẩm Chu Niên lên.

“...” Thẩm Chu Niên bắt lấy tay của cô, đôi mắt chớp chớp: “Em muốn làm gì.”

Chu An liếm môi dưới, chậm chạp nói: “Em nhớ anh đỡ đòn cho em, eo bị vật gì đó đâm, em muốn xem có được không.”

Hóa ra là vì cái này, Thẩm Chu Niên nghĩ thầm.

Anh rũ mắt, nhìn xuống chỗ tay hai người chạm nhau: “Đã qua nhiều năm như vậy, đến vết sẹo cũng không có.”

Chu An nhìn khuôn mặt anh, tay cũng không nhúc nhích, tỏ ý nếu không được xem thì sẽ không bỏ ra.

Thẩm Chu Niên thở dài: “Được rồi, cho em xem.”

Chu An nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Chu Niên lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu không nghiêm túc nói: “Em gọi anh một tiếng anh trai, anh cho em xem.”

Chu An: …

Không biết tại sao, cô rất khó mở miệng.

Không nhìn thì không nhìn.

Cô quay mặt đi nhìn về phía những đám mây.

Thẩm Chu Niên nhìn thấy dáng vẻ cô tức giận đến mức hai má hơi phồng lên, anh cười gãi gãi ngón tay.

Xuống máy bay, họ ngồi trên xe mà Thẩm Chu An sắp xếp.

“Thẩm Chu An, anh muốn đưa em đi gặp thủ phạm sao?” Chu An hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Chu Niên.

“Không phải, lúc nào đến anh sẽ nói với em.” Thẩm Chu Niên hơi dừng lại rồi nói: “Hai tên thủ phạm bắt cóc phụ nữ và trẻ em bị phạt mười năm tủ, tên chủ mưu ở đã vô tình tử vong ở năm thứ mười. Thủ phạm vẫn đang thụ án, vì lúc đó phạm tội vẫn chưa đủ mười tám tuổi nên được toà khoan hồng nhưng gia đình anh ta đã suy sụp vì tội ác của anh ta: Ba nghiện rượu và cờ bạc, mẹ tái hôn, em gái anh ta trong thời gian anh ta ngồi tù đã bị ông ba say rượu cho uống nhầm thuốc nên bị nhiễm độc, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều.”

Chu An kinh ngạc nghe anh bình tĩnh kể lại, không hiểu sao cô cảm thấy rất buồn.

Hung thủ hại bọn họ năm đó cuối cùng cũng bị báo ứng.

Cô nhắm mắt muốn làm giảm nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Cô nghe Thẩm Chu Niên nói: “Bây giờ chúng ta sống rất tốt, những đứa trẻ và phụ nữ năm đó đều đang cố gắng sống tốt.”

Thẩm Chu Niên đưa Chu An đến một quán mỳ. Quán mỳ mở trong một con hẻm gần một trường đại học ở ngoại ô thành phố, phải rẽ vài lần ở những con đường chật hẹp mới có thể đến nơi, nhưng bên trong không hề vắng vẻ mà có sinh viên ngồi chật kín. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Thẩm Chu Niên lấy khăn giấy lau ghế cho hai người, Chu An nhìn thấy khăn giấy vẫn còn nguyên màu trắng không hề có vết bẩn.

Trong cửa hàng nhỏ này có khá nhiều người, không khí rất náo nhiệt, Thẩm Chu Niên không cố ý nói nhỏ, anh tráng cốc thủy tinh bằng nước nóng, sau đó rót trà nóng đưa cho Chu An, ánh mắt hướng về nữ đầu bếp trẻ tuổi đang đứng trong bếp nói: “Cô ấy cũng là nạn nhân của vụ bắt cóc buôn bán năm đó.”

Mí mắt Chu An hơi run run, chậm rãi quay đầu về phía mà Thẩm Chu Niên chỉ. Trong nhà bếp có một nam một nữ, đều mặc quần áo đầu bếp, người đàn ông nhìn trông thật thà tốt bụng đang dùng lòng bàn tay để nhào bột, người phụ nữ thấp hơn anh ta nửa cái đầu đang đứng ở bên cạnh nấu mì. Người đàn ông vừa nhào bột vừa cười nói với người phụ nữ, còn cô ấy thì quay người lấy khăn lau mồ hôi cho anh ta.

Động tác quen thuộc, trên mặt còn nở nụ cười.

Chú ý đến ánh mắt của Chu An, cô ấy cười với cô. Cô ấy cười lên để lộ hai nếp nhăn trên má, rõ ràng là dấu vết của năm tháng nhưng Chu An lại cảm thấy đấy là vì cô ấy hay cười.

Bỗng nhiên Chu An hỏi Thẩm Chu Niên: “Chúng ta gọi gì?”

Thẩm Chu Niên nhìn thoáng qua thực đơn để bên cạnh rồi nói: “Cửa hàng cô ấy rất nổi tiếng với món mì cua vàng.”

Chu An đứng lên đi đến nhà bếp, người phụ nữ lập tức chào hỏi: “Cô gái xinh đẹp muốn ăn gì?”

Mắt của Chu An bị hơi nước nóng bốc lên làm ẩm ướt, cô cong môi nói: “Chúng tôi muốn hai bát mì cua vàng.”

“Mỳ nhà chúng tôi rất ngon, nhưng mà bây giờ đang có nhiều học sinh, các cô đợi một chút nhé.” Động tác tay của người phụ nữ không hề chậm lại, còn cười với Chu An: “Cô và bạn trai cô cũng là sinh viên à, năm nhất à? Lần đầu gặp.”

Chu An ừ một tiếng, cô nhìn người phụ nữ vài giây, rồi chậm rãi, ôn hòa nói: “Chúng tôi đến gặp cố nhân.”

Người phụ nữ cười nói: “Các cô tìm được chưa? Tôi với chồng tôi ở đây nhiều năm rồi, xung quanh đây chúng tôi rất quen thuộc, nếu vẫn chưa tìm được người thì tôi có thể đưa cô đi tìm.”

“Chúng tôi gặp được cô ấy rồi.” Chu An nhìn cô ấy, không kìm được hốc mắt đỏ lên, lúc nước mắt dâng lên cô liền rũ mắt xuống nói với người phụ nữ: “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ, con người trên đời nên giúp đỡ lẫn nhau.” Người phụ nữ liếc nhìn Thẩm Chu Niên rồi nói với Chu An: “Cô quay về ngồi đi, bạn trai cô nhìn cô chằm chằm kìa. Chậc chậc đúng là dính người.”

Chu An quay về bàn ngồi xuống.

Thẩm Chu Niên lấy khăn giấy.

Chu An nhận khăn thấm đi nước mắt trên khóe mắt, im lặng trong giây lát rồi nói: “Thẩm Chu Niên, em nhớ lại tất cả rồi.”

Trẻ nhỏ sau mười năm sẽ thay da đổi thịt, nhưng mà người phụ nữ này năm đó đã hai mươi xinh đẹp như hoa, qua mười năm thì trên mặt cô ấy chỉ có thêm một vài nếp nhăn mờ.

Khoảnh khắc Chu An nhìn thấy khuôn mặt cô ấy thì ký ức của cô giống như thủy triều ùa về.

Cô nhớ ra chị gái xinh đẹp bị lôi ra khỏi xe tải như thế nào, lại kêu khóc ở bên ngoài xe như thế nào, cũng nhớ được rõ ràng cả người cô ấy đều bị thương nhưng vẫn cầu xin kẻ tấn công, xin được cái bánh bao lại chia hết cho lũ trẻ con bọn họ ăn. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Có lẽ quá mức cảm ơn nên ký ức của cô mới tự động chuyển sự đau khổ của người phụ nữ kia đến bản thân mình.

“Ba mẹ anh đã âm thầm tạo cơ hội để cô ấy có cuộc sống mới.” Thẩm Chu Niên nói: “Nhưng cô ấy phát hiện ra và không chấp nhận. Cuộc sống hiện giờ của cô ấy là kết quả do cô ấy tự cố gắng có được.”

Chu An cảm kích nói: “Thật là tốt.”

Chủ quán thật thà bê lên cho họ hai bát mì, trên khuôn mặt đen nở nụ cười: “Hai người từ từ ăn, mì và canh không đủ thì có thể lấy thêm miễn phí.”

Hai người cảm ơn cùng lúc.

Chu An và Thẩm Chu Niên ăn ý liếc nhìn nhau rồi cúi đầu ăn mì.

Lúc đến trời vẫn đẹp, lúc đi trời lại đổ mưa.

Xe không thể vào trong hẻm nhỏ, Chu An vừa định nói cùng nhau chạy, thì Thẩm Chu Niên nói một câu “Chờ anh mua ô về” rồi chạy mất.

Xung quanh đây không giống như sẽ có cửa hàng hàng tiện lợi, Chu An đứng trước cửa lo lắng nhìn vào ngõ sâu.

Có rất nhiều học sinh đi qua trước cửa một đám học sinh nam lúc đi ngang qua Chu An đều đỏ mặt nhìn cô.

Chu An tránh khỏi đám đông, đứng dưới mái hiên. Mười phút sau cô mới thấy Thẩm Chu Niên cầm một cái ô từ xa chạy đến.

Nhìn thấy trên tóc Chu An dính nước mưa, anh định cởi áo khoác đưa cô giữ ấm nhưng vừa sờ đến cái áo ướt đẫm thì không cởi nữa.

Thẩm Chu Niên mở ô, nhếch môi nói với Chu An: “Cửa hàng tiện lợi chỉ còn một cái.”

Chu An nhìn thoáng qua thấy ô chỉ che được cho một người liền nghĩ thầm cái ô này thật nhỏ.

Hai người cùng che ô thì chắc chắn sẽ tiếp xúc thân thể nhiều, Chu An hơi do dự. Thẩm Chu Niên nhận ra suy nghĩ của cô cũng đột nhiên nhớ ra Chu An có trở ngại tiếp xúc.

Ai, biết vậy đã không cố ý mua một cái ô rồi.

“Em che ô đi.” Thẩm Chu Niên che ô trên đầu Chu An, còn mình thì tỏ ý muốn đi dưới mưa.

Chu An lại không đi.

Thẩm Chu Niên:?

Anh nâng chiếc ô màu đỏ đậm lên một chút để nhìn Chu An: “ Tôi bị mưa ướt cũng không sao——”

Vừa dứt lời, Chu An từ dưới ô đi ra đưa tay ôm lấy anh.

Thẩm Chu Niên cứng đờ người, ô trong tay cũng rơi xuống, chiếc ô màu đỏ rơi trên mặt đất xoay một vòng làm nước bắn tung tóe. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

“Em không phải…” Yết hầu Thẩm Chu Niên lên xuống, trầm giọng nói: “Không thể chạm vào đàn ông sao.”

Chu An vùi đầu vào vai Thẩm Chu Niên mềm mại nói: “Anh Chu Niên là ngoại lệ.”