Mắt Mù

Chương 4



"Chị Phụng Khiết, Phó tiên sinh tìm thấy bác sĩ có thể giúp em phẫu thuật rồi!" Buổi sáng, Chu An cười ở trong mộng đẹp đến nỗi tỉnh lại. Chuyện đầu tiên mà cô làm sau khi tỉnh lại chính là gọi điện cho Trương Phụng Khiết để báo cho chị ấy tin tức tốt này.

Trương Phụng Khiết nhảy cẫng lên trong căn tin, miệng thì nhai bánh bao, hào hứng nói: "Thật không, tốt quá rồi! An An của chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rồi!"

"Là Phó tiên sinh vẫn luôn không bỏ cuộc." Chu An cảm thấy bản thân như được hạnh phúc vây quanh, âm thanh lâng lâng trong sự hạnh phúc, cô nói: "Chắc bà nội dậy rồi, để em gọi cho bà."

Trương Phụng Khiết dùng giọng điệu dỗ dành đứa trẻ: "Đi đi đi đi."

Ngắt điện thoại với Trương Phụng Khiết xong, Chu An ngồi ở mép giường đu đưa chân, gọi điện thoại cho bà nội: "Chào buổi sáng bà nội."

"An An à." Giọng nói của bà nội có hơi yếu: "Không phải hôm qua đã gọi điện thoại rồi sao, mỗi ngày gọi điện thoại như vậy thì cước phí rất đắt, An An tiết kiệm tiền để mua nhiều thịt một chút mà ăn…"

"Bà nội, chúng ta gọi điện thoại vào hôm kia cơ." Chu An nóng lòng muốn nói cho bà tin tức tốt: "Tết năm nay nếu bên phía trường không có việc gì nhiều thì cháu có thể về thăm bà rồi ạ!"

Nếu có thể trị được mắt thì cô có thể về nhà rồi.

"An An sắp về nhà…" Bà lão nói chuyện có hơi chậm chạp, chầm chậm vui sướng: "Vậy mấy ngày nữa bà đi chợ mua vài con gà mái về nuôi mập một chút, đợi An An về thì có thể ăn rồi."

Chu An: "Vâng! Con thích nhất là canh gà mà bà nội nấu! Ở nhà bà ít làm việc đồng áng lại đi, đợi con về con sẽ giúp bà làm!"

Bà nội cười: "Đôi tay chân gầy guộc đó của con thì làm gì chứ."

Chu An đi vệ sinh cá nhân, miệng thì hát ngân nga, những nữ giúp việc chăm sóc cô cũng rất vui khi thấy khuôn mặt tươi cười của cô, họ cũng có thêm động lực làm việc.

Thành thật mà nói, công việc ở biệt thự Gia Ninh là công việc thoải mái nhất mà họ từng làm, Chu An người chủ lịch sự biết quan tâm chăm sóc nhất mà họ từng gặp. Bình thường, những người khuyết tật về cơ thể đa số nhân cách sẽ hơi méo mó, đặc biệt là những người khuyết tật cả đời về sau. Nhưng từ đầu đến cuối Chu An đều biểu hiện ra dáng vẻ hiểu chuyện, thấu đáo, ấm áp khiến người ta đau lòng.

Dì Khương là nữ giúp việc ở nhà bếp xem cô như con gái ruột mà chăm sóc, mỗi ngày đều thay đổi món ngon đủ kiểu để làm cho cô ăn.

Chu An cắn một miếng bánh Pancake tẩm qua Marple Syrup, ngon đến mức nheo mắt lại: "Ngon quá ạ! Dì Khương, sau này con cũng muốn thử làm!"

Dì Khương lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô, nói: "Được, sau khi điều chỉnh công thức và cách làm, dì sẽ viết ra cho con, đợi An An trị mắt xong dì sẽ dạy con làm."

Đồng hồ báo thức vang lúc bảy giờ rưỡi, đã đến lúc nói chào buổi sáng hàng ngày với Phó Minh Sâm. Chu An lấy điện thoại ra.

"Chào buổi sáng Phó tiên sinh. Buổi tiệc tối qua có diễn ra thuận lợi không, An An chúc cậu đạt được kết quả như mong đợi. Hôm nay là một ngày cậu dành cho gia đình của mình, hy vọng Phó tiên sinh sẽ không bị thương. Xin hãy nhớ rằng tôi luôn ở nơi mà cậu có thể nhìn thấy tôi, và cậu có thể đến bên cạnh tôi bất cứ lúc nào."

Tin nhắn thoại gửi qua chưa bao lâu thì Chu An đã nhận được tin nhắn trả lời của Phó Minh Sâm.

Một câu "chào buổi sáng", một câu "sau khi vị bác sĩ đó xem bệnh tình cụ thể thì từ chối trị rồi", hai câu ngắn ngủi nhưng Phó Minh Sâm mất một phút mới nói xong.

Chu An nghe xong, phản ứng đầu tiên là nói "không sao cả".

Đây cũng không phải là bác sĩ đầu tiên từ chối trị liệu cho cô, cục máu đông đè lên dây thần kinh thị giác của cô đang ở vị trí nguy hiểm, nhiều bác sĩ có uy tín trong và ngoài nước đều cho rằng giữ nguyên hiện trạng là lựa chọn tốt nhất.

Chu An hiểu chuyện.

Chu An cúi mặt xuống, hai tay cầm lấy ly sữa, uống ừng ực hết sữa nóng trong ly.

"An An, con vẫn ổn chứ…" Dì Khương tính an ủi.

"Dì, con muốn tự dắt Đại Hoàng ra ngoài đi dạo." Chu An bỏ ly xuống, để lộ ra khuôn mặt cười tươi: "Con đã rất quen thuộc với hoàn cảnh gần nhà rồi, lần này không cần có người đi cùng con cũng được ạ."

Dì Khương đồng ý nhanh chóng, bà ấy lật đật đi lấy áo khoác và khăn choàng của Chu An, giúp cô mặc vào.

"Đại Hoàng." Chu An gọi một tiếng thì Đại Hoàng từ trong chiếc chăn ấm áp nhảy ra chạy vụt đến bên cạnh chân cô: "Đi, thời tiết rất tốt, chúng ta đi dạo thôi."

Thật ra thời tiết không tốt như vậy, hôm nay gió có hơi lớn, tạt vào mặt có hơi đau.

Chỉ là Chu An quen với việc không để người bên cạnh lo lắng, cô sẽ ở bên ngoài điều chỉnh tốt lại tâm trạng rồi mới quay về.

——

Bên trong chiếc xe hạng sang màu đen, một phu nhân cao quý giữ gìn nhan sắc cẩn thận như mới đầu ba mươi đang ngồi một cách ngay ngắn, mọi cử chỉ điệu bộ đều có khí chất. Bên cạnh là một cô gái trẻ hai mươi tuổi đầu, xinh đẹp thời thượng, ăn mặc có phong cách.

Tần Duyệt Nhan nắm lấy tay Tần Khanh Vận, nhõng nhẽo nói: "Cô ơi, tối qua anh họ còn chưa chụp hình với con mà đã chạy rồi, bất lịch sự quá."

Tần Khanh Vận cũng tức hừ hừ nói: "Nó không chỉ bất lịch sự với con đâu, thằng nhóc thối đó lớn rồi là bắt đầu thể hiện."

Xe dừng ở cổng của một biệt thự nhỏ hai tầng, Tần Khanh Vận xuống xe bấm chuông cửa.

Chuông cửa vang lên tầm nửa phút thì người đàn ông trên sofa đang nửa tỉnh nửa mê mới mở mắt một cách khó khăn. Thẩm Chu An mở chăn trên người ra, tùy tiện mắc vào thành sofa, mang đôi dép lê vào rồi đi ra cửa nhìn vào màn hình đang chiếu.

Khuôn mặt xinh đẹp, cao quý của mẹ ruột Tần Khanh Vận khiến anh ấy tỉnh táo phần nào. Thẩm Chu An mở khóa cửa ngoài, chủ động mở cửa nhà.

Hai tay anh ấy đút vào túi, dựa vào tường, không có chút tinh thần nào, hỏi: "Mẹ, mẹ tới làm gì vậy?"

Tần Khanh Vận thay giày rồi đi thẳng vào phòng khách, trong lời nói rõ ràng có phần tức giận: "Mẹ đến kiểm tra đột xuất, xem xem con có nhà đàng hoàng sao không ở lại đi ở loại nhà tồi tàn gì thế này."

Tần Duyệt Nhan ở phía sau Tần Khanh Vận làm mặt quỷ với Thẩm Chu An một cách đắc ý.

"Tối hôm qua con ngủ ở đây à?" Tần Khanh Vận chỉ vào cái ghế sofa rõ ràng có người từng ngủ rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Chu An, vẻ mặt không tốt lắm.

Thẩm Chu An quét mắt qua gói thuốc ngủ bị xé rách trên bàn trà, bước đến trước mặt Tôn Thanh Vân, giả vờ làm động tác gấp chăn rồi nhanh chóng nhặt gói thuốc bỏ vào trong túi, lười biếng nói: "Vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa."

Anh ấy pha cho hai người hai ly trà rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xử lý đơn giản xong rồi đi ra thì thấy hai người kia đã hoàn tất việc kiểm tra cả căn biệt thự.

Tần Duyệt Nhan lấy khuỷu tay huých vào tay Thẩm Chu An, tò mò hỏi anh ấy: "Mới như vậy mà đã nôn nóng muốn thành người lớn rồi sao?"

Thẩm Chu An hất cái chân của Tần Duyệt Nhan với vẻ ghét bỏ: "Con nít con nôi hiểu gì chứ."

Tần Duyệt Nhan ồn ào lên: "Anh họ, mấy người bằng tuổi anh vẫn còn đang buồn rầu về chuyện môn học, chuyện tình yêu ở trường đại học, một mình anh ngồi tên lửa lấy hai cái bằng thạc sĩ, rốt cuộc là đang có tính toán gì đây? Em biết IQ anh cao, nhưng ánh sáng của trường học không đáng để anh lưu luyến dừng bước lại một chút sao?"

Tần Khanh Vận và Tần Duyệt Nhan đứng cùng một chiến tuyến: "Em gái con nói có lý đó. Tập đoàn bên đó có mẹ và ba con mà, con trai, con có thể chơi đùa vui vẻ một khoảng thời gian, yêu đương, kết bạn đều được."

Thẩm Chu An cụp mắt xuống, bộ dạng cứng đầu cố chấp khiến tâm trạng Tần Khanh Vận phức tạp.

Năm đó sau khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn, đứa con trai bảo bối ngây thơ đáng yêu của bà ấy không thấy đâu nữa, nó đã bước qua thẳng giai đoạn thanh xuân, biến thành một người trẻ tuổi trưởng thành đầy triển vọng và có trách nhiệm. Bà ấy đã bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức khi nuôi con nhưng bà ấy lại không yên tâm chút nào.

Thẩm Chu An giống như một sợi dây căng cứng, bà ấy sợ một ngày nào đó sợi dây này sẽ đứt.

Thẩm Chu An nhướng mi, đúng lúc đối diện với đôi mắt ẩm ướt và áy náy Tần Khanh Vận. Tần Khanh Vận né tránh ánh mắt, cúi đầu nói: "Con muốn chạy bộ vào buổi sáng đúng không, vậy thì mẹ và Duyệt Nhan đi trước. Buổi chiều mẹ sẽ nhờ dì nấu vài món mà con thích rồi mang tới đây."

"Được." Thẩm Chu An đưa họ ra đến cửa.

"Đợi chút anh họ!" Tần Duyệt Nhan móc điện thoại trong túi ra rồi mở camera trước, một tay nắm lấy tay Thẩm Chu An, nói với khuôn mặt thiếu kiên nhẫn trong camera: "Anh họ cười một cái."

Khóe miệng Thẩm Chu An giật giật, Tần Duyệt Nhan chụp tách tách: "Thêm một tấm nữa, anh họ, anh cao quá nên khiến em trông có vẻ thấp, anh cúi xuống một chút đi."

Thẩm Chu An làm theo, nhìn vào camera một cách vô hồn: "Sao em nhất định phải chụp anh làm gì vậy?"

Tần Duyệt Nhan ngưỡng mộ hai gương mặt đẹp động trời trong album ảnh, rất hài lòng: "Khuôn mặt của anh là tấm bảng hiệu kiếm ăn, có thể giúp em thu hút được rất nhiều fan, nói không chừng sự nghiệp của em có thể được nâng lên một tầm cao mới."

Hehe, khuôn mặt thiếu nghiêm túc vì bất mãn với đời phối hợp với đôi mắt với biểu cảm lạnh lùng hờn ghét cả thế giới khiến biết bao nhiêu cô gái nhỏ mê mẩn chứ.

Thẩm Chu An có hơi cạn lời: "Em tìm người nổi tiếng không phải tốt hơn sao."

Tần Duyệt Nhan lắc lắc đầu, rất kiên định: "Em là blogger trường phái sự thật, cái đám đàn ông mang vỏ bọc bên ngoài đó giả tạo quá, không cùng thế giới quan với em."

Tiễn hai vị Phật lớn này đi xong, Thẩm Chu An thay bộ đồ thể thao rồi đi ra ngoài. Đây là khu nhà giàu lại còn là biệt thự ven sông, có một con đường rất rộng rãi yên tĩnh, thích hợp để chạy bộ. Thẩm Chu An vì lý do này mới mua nhà ở đây.

Gió lạnh cuốn theo hơi nước thổi vào mặt khiến Thẩm Chu An cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn khỏi tác dụng phụ của thuốc ngủ.

Lúc tỉnh táo, Thẩm Chu An nhất định phải duy trì trạng thái bận rộn, trạng thái tốt nhất chính là không có thời gian để anh ấy suy nghĩ. Học hành, công việc, vận động,.. có thể khiến anh ấy không đến nỗi suy sụp, có thể cho anh ấy thêm động lực tìm lại cái người đã mất tích nhiều năm.

Thẩm Chu An tăng tốc chạy qua một bãi cỏ, sượt ngang qua tầm nhìn của anh ấy là một người đang cúi xuống và một con chó vàng lớn. Thẩm Chu An không do dự mà chạy ngược lại rồi dừng bước.

Chu An dường như đang tìm đồ gì đó trên cỏ nên cũng không để ý có người đang nhìn cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt trong trẻo của Chu An, trong đầu Thẩm Chu An hiện ra nụ cười vô tư hồn nhiên của cô bé tám tuổi đó.

Nghĩ tới cô bé đó có thể trải qua cuộc đời bi thảm hơn cả Chu An, Thẩm Chu An không cách nào lờ đi sự hiện diện của Chu An.

Thẩm Chu An đứng bên cạnh hắng giọng, lên tiếng: "Mất đồ gì vậy? Tôi tìm cùng với."

Chu An đứng dậy, xoay người theo hướng có âm thanh phát ra, có hơi ngạc nhiên nói: "Ồ, là Kẹo bạc hà tiên sinh."

Câu khẳng định.

Thẩm Chu An không phản ứng lại kịp: "Cái gì mà Kẹo bạc hà tiên sinh vậy?"

"Có thể là ngài không nhớ, lúc trước ngài từng giúp tôi một lần, tôi nhớ trên người ngài có mùi kẹo bạc hà." Chu An xấu hổ cười mím môi: "Bởi vì khứu giác của người mù khá nhạy cảm"

Thẩm Chu An có hứng thú, hỏi cô: "Người thích ăn kẹo bạc hà không chỉ có mình tôi, sao cô khẳng định đúng là tôi?"

"À." Chu An suy nghĩ xong rồi giải thích: "Mùi hương là một thứ rất tượng hình với tôi, nó giống như một bức tranh sơn dầu trong đầu tôi, các loại mùi hương phức tạp là phẩm màu. Mỗi người mà tôi gặp đều sẽ để lại một bức tranh trong đầu tôi. Bức tranh này của Kẹo bạc hà tiên sinh là tông màu xanh lam, trên mặt băng có đặt một người tuyết, tảng băng gần như sắp tan ra làm người tuyết đổ xuống."

Thẩm Chu An ngạc nhiên, cụp mắt xuống và cười nhẹ, anh ấy thấp giọng nói: "Rất thú vị."

Qua khóe mắt, anh ấy nhìn thấy đôi bàn tay đỏ bừng đông cứng của Chu An có vài vết nứt bị cành cỏ cắt trúng, anh ấy xoay đầu, nghiêm túc nhìn vào mặt Chu An mà nói: "Cô không tiện tìm đồ, tôi giúp cô tìm."

"Lại làm phiền ngài lần nữa rồi." Đôi tay Chu An đặt phía trước người, ngón tay xoắn vào nhau: "Có thể tôi đã đánh rơi một sợi dây chuyền ở gần đây, sợi dây màu đỏ được xâu một chuỗi tràng hạt…"

Nghe thấy hai chữ "tràng hạt", Thẩm Chu An cảm thấy dường như có thứ gì đó đập mạnh vào màng tai của anh ấy. Nhất thời anh ấy như bị thủy tinh bao bọc, giọng nói Chu An trở nên mơ mơ hồ hồ.

anh ấy phải nghe rõ.

"Tràng hạt như thế nào…" Thẩm Chu An không hề phát hiện, âm thanh mà anh ấy phát ra có hơi run.

Chu An cong môi, nói: "Là một chuỗi tràng hạt rất bình thường, có điều phía trên nó có khắc hai chữ kiểu chữ Khải(1)——Chu An, là tên của tôi."

"Xoảng xoảng"—— Tấm thủy tinh bao bọc Thẩm Chu An bị vỡ ra.

(1): Một kiểu viết chữ Hán