Mắt Mù

Chương 44



Trường của Chu An khai giảng sớm, sau năm mới Thẩm Chu Niên cũng phải quay về Pháp xử lý một số công việc. Họ ở thủ đô không lâu liền bay đến Pháp.

Có người phụ trách đón và đưa họ về nhà. Ngồi ở ghế sau, Thẩm Chu Niên hơi im lặng một lúc, quay đầu nhìn Chu An, hỏi ra câu hỏi đã kìm nén suốt cả chặng đường: “Hôm nay em có thể chuyển đến không?"

Chu An mấp máy môi, mấy giây sau mới nói: "Chắc là có thể."

Trong mắt Thẩm Chu Niên hiện lên ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy anh giúp em lấy hành lý."

Ánh mắt Chu An liếc qua tin nhắn công việc trên điện thoại của anh, cong môi nói: “Anh đi làm việc đi, em chỉ có một ít đồ đạc, mình em có thể lấy được."

Thấy Thẩm Chu Niên không vui lắm, Chu An mỉm cười. Cô đẩy anh, nói: "Anh đi đi."

Thẩm Chu Niên nhìn cô với ánh mắt sâu hơn, anh liếm môi dưới, thong thả nói: "Đừng làm nũng, anh đi là được chứ gì."

Cô có làm nũng đâu cơ chứ.

Chu An xem xét lại giọng điệu của bản thân, có vẻ thân mật với anh hơn một chút.

Thẩm Chu Niên bảo tài xế riêng đợi ở dưới toà chung cư đưa Chu An về nhà anh, còn mình thì tự bắt xe đến công ty.

Chu An mất một tiếng đồng hồ sắp xếp những đồ thường dùng đưa lên xe, thời gian còn lại cô vừa đợi bạn cùng phòng quay lại vừa làm cơm cho họ.

Món chính là khoai tây nghiền, cà chua, khoai tây và thịt bò được hầm mềm, lại xào thêm mấy món mặn và đồ chay, đợi được Laura và Julio cùng nhau trở về.

Nhắc đến việc cô muốn chuyển ra ngoài ở, hai người đồng thanh nói chúc mừng cô và bạn trai tiến triển suôn sẻ.

Chu An cười, cũng không có phản bác. Gần đây mối quan hệ giữa cô và Thẩm Chu Niên có chút phức tạp, khó để giải thích được.

Laura và Julio tiễn Chu An xuống tầng, Chu An ôm họ một lát rồi lên xe.

Chung cư của Thẩm Chu Niên là một căn hộ lớn, có tận mấy phòng. Sau khi Chu An xem qua tất cả các phòng liền đi đến phòng khách, cuối cùng quyết định ngủ ở sofa trước đã.

Giống như Thẩm Chu Niên vậy.

Cô đã hỏi ý kiến ​​bác sĩ tâm lý, việc lựa chọn ngủ trong một không gian hẹp có chỗ dựa lưng có khả năng bởi vì trong tiềm thức không đủ cảm giác an toàn. Đột nhiên bảo anh ngủ trên giường chắc chắn không thể thích ứng được.

Cũng may phòng khách nhà anh đủ lớn, Chu An nghĩ, đặt hai chiếc ghế sofa dài người có thể nằm ngủ duỗi dài người.

Năm giờ chiều dì bảo mẫu đến nấu cơm cho hai người cùng với Nhị Bạch.

Nhất định Thẩm Chu Niên đã báo cho dì ấy biết rồi, dì ấy nhìn thấy Chu An ở đây hoàn toàn không ngạc nhiên.

Mặt Chu An có chút đỏ lên, cô chạy vào phòng bếp giúp rửa rau.

Dì ấy rời đi không lâu, ngoài cửa “cạch” một tiếng, bước chân Chu An nhanh nhẹn bước về phía trước, thế nên sau khi Thẩm Chu Niên mở cửa nhìn thấy Chu An đầu tiên.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, thổi đến mức trái tim ngứa ngáy.

Chu An dang hai tay, hơi nghiêng đầu, mím môi cười: "Ôm em."

Thẩm Chu Niên ôm lấy cô, trong mắt tràn đầy ý cười: "Sau này đến lượt em chữa bệnh cho anh rồi, An An."

Chu An vỗ nhẹ lưng anh: "Chúng ta cùng nhau hồi phục."

...

“Em muốn ngủ ở đây?” Thẩm Chu Niên nhìn chiếc ghế sô pha mình ngủ đã quen, đột nhiên cảm thấy đây có phải là chỗ cho người ngủ hay không, anh nắm lấy tay Chu An, đẩy cô đi về phía phòng ngủ chính: "Em ngủ trên giường, anh không muốn em chịu uất ức."

“Ưu tiên người bệnh.” Chu An rút tay ra khỏi tay anh, đi quanh phòng, kiên quyết nói: “Em ngủ bên cạnh anh, như vậy anh sẽ dễ tốt lên hơn.”

"Chúng ta từ từ chuyển từ sofa sang giường," Chu An ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: "Được không?"

Thẩm Chu Niên nhìn cô một cái, gật đầu.

Cô đã nhẹ nhàng dỗ dành mình rồi, có thể không đồng ý sao?

Chu An cất quần áo của mình vào tủ ở phòng ngủ chính, phòng tắm ở phòng ngủ chính cũng là một mình cô sử dụng. Phòng làm việc rất rộng, Thẩm Chu Niên bảo người đưa một cái bàn học nữa đến, anh và Chu An đối diện nhau làm việc, học hành.

Hai người sống chung, cuộc sống không có gì không thoải mái, Chu An lại càng tiết kiệm được thời gian nấu nướng.

Buổi tối đúng mười một giờ, Thẩm Chu Niên đóng máy tính xách tay, đi tới trước bàn của người nào đó đang say sưa học bài, giơ tay gõ gõ lên bàn: "Đi ngủ thôi."

Chu An dụi dụi mắt, đi theo anh ra phòng khách.

Chu An tự mình trải chăn xong, quay lại liền thấy Thẩm Chu Niên ôm một cái chăn khác đi ra, cô nhìn về phía chiếc sofa chỗ anh, hỏi: “Anh định đắp hai cái chăn sao?"

Một tay Thẩm Chu Niên ôm chăn bông, một tay kéo Chu An đến trước mình, tự mình đi tới trước sofa của Chu An, gấp chăn làm hai rồi trải xuống nền nhà: "Là cho em dùng."

Trải xong, anh quay đầu lại cười nói: "Lỡ đâu em ngã xuống bị thương thì làm sao. Ngày mai anh cho người đến thay một tấm thảm dày."

Chu An nhỏ giọng phản bác: "Em ngủ rất có nề nếp đấy."

Thẩm Chu Niên cười cười, ấn cô ngồi xuống ghế sofa, đi vòng ra phía sau sofa, lúc đi qua cô cúi đầu nhìn thấy tóc tơ trên đầu cô, không nhịn được xoa xoa.

Chỉ một lát, rất nhanh đã dừng lại.

Thẩm Chu Niên vén chăn lên, nằm xuống: "Ngủ đi."

Hai người nằm đối đầu nhau, ở giữa chỉ cách nhau một sải tay.

Chu An vùi mình trong chăn, giọng nói ngân nga: "Ngủ ngon."

Tắt đèn.

Ban đêm, có lẽ nhiệt độ lò sưởi trong phòng khách quá cao, Chu An liền kéo chăn ra. Mu bàn tay cô chạm vào đầu Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô dưới ánh trăng, liền đứng dậy hạ nhiệt độ lò sưởi xuống.

Lần nữa chìm vào giấc ngủ, anh ngáp một cái. Anh cũng nóng, anh giơ tay ra phủ lên mu bàn tay Chu An.

...

Học kỳ này, Chu An đồng thời phải chuẩn bị tốt nghiệp, thi tốt nghiệp và cuộc thi điều chế nước hoa cho các nhà điều chế nước hoa toàn thế giới, bận rộn đến mức khiến Thẩm Chu Niên đau lòng.

Toàn bộ tinh thần và sức lực của cô đều dành cho việc học, Thẩm Chu Niên nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đợi cô tốt nghiệp.

Sau khi vượt qua tất cả các bài kiểm tra đánh giá của Học viện nước hoa Grasse đều đạt điểm A, Chu An sửa đi sửa lại luận văn tốt nghiệp nộp lên để bảo vệ. Toàn bộ các giáo viên hướng dẫn đều thông qua, các anh chị khoá trên và các em khoá dưới ở xung quanh quan sát cũng đều kinh ngạc bởi sự giỏi giang của cô.

Sau khi luận văn đạt yêu cầu, chương trình học bên phía nhà trường cô cũng không cần tham gia nữa. Cách lễ tốt nghiệp còn hai tháng nữa, vừa hay có thể dùng toàn tâm chuẩn bị cho cuộc thi điều chế nước hoa.

Ngày ngày cô đều ngâm mình trong phòng điều chế nước hoa ở trường nghiên cứu chế tác nước hoa.

Mỗi ngày Thẩm Chu Niên đến trường đón cô về nhà, luôn có thể ngửi thấy đủ mùi nước hoa trên người cô. Phòng thực nghiệm không được phép mang đồ ăn vào, những ngày này cô về nhà rất muộn, gần tối Thẩm Chu Niên thường sẽ mang đồ ăn đến cho cô.

Hai người ngồi ăn ở một chiếc ghế dài bên ngoài.

Chu An lo lắng cho cuộc thi nên không có khẩu vị, cô ăn vài miếng liền đặt đũa xuống. Thẩm Chu Niên cũng đặt xuống theo cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Chu An cụp mắt.

Cô cảm thấy Thẩm Chu Niên không vui.

Có lẽ vì ngày nào cũng đến, anh thấy phiền rồi.

"Anh không cần thường xuyên đưa cơm đến cho em nữa," Chu An uyển chuyển lựa lời: "Dưới tầng có một cửa hàng tiện lợi."

Trên mặt Thẩm Chu Niên thoáng hiện lên một chút tức giận, anh kìm lại, tự mình tiêu tan xong mới mở lời: "Đồ trong cửa hàng tiện lợi không dinh dưỡng. Anh không đến thăm xem, chắc chắn là em lại quên ăn."

Chu An ngây ra, ngập ngừng hỏi: "Bởi vì em không ăn cơm mà anh không vui sao?"

Thẩm Chu Niên nhìn cô: "Không thì sao?"

Chu An đột nhiên mím môi cười. Cô lại cầm đũa lên, ăn một miếng cơm trắng lớn, Thẩm Chu Niên nhìn thấy, cuối cùng vẻ mặt không còn tệ nữa, anh đặt một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của cô, ấm áp nói: “Ăn chậm một chút."

Cuộc thi điều chế nước hoa toàn quốc hàng năm đều được mười thương hiệu nước hoa lớn nhất thế giới tài trợ tổ chức, trong đó có sự tham gia của Đường Tống.

Các thí sinh tham gia hầu hết là các nhà điều chế nước hoa của các thương hiệu nước hoa khác nhau, nhà điều chế độc lập như Chu An không nhiều.

Ngoài việc là sinh viên đầu tiên tốt nghiệp sớm của học viện nước hoa Grasse, bối cảnh của Chu An không hề nổi bật, thậm chí có thể nói trong một nhóm các nhà điều chế nước hoa rạng rỡ xinh đẹp rõ ràng rất không đáng nhìn.

Nhưng cũng chính vì bối cảnh đơn sơ, cô đã trở thành một chú ngựa ô* bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi này.

* Ngựa ô (黑马) dùng để chỉ Người trong các cuộc ‘đua’, tranh cử, cuộc thi ban đầu ít được nhắc đến, mờ nhạt nhưng có tài năng ẩn giấu, có tiềm lực to lớn.

Tiến lên vị trí thứ ba trong số hơn một nghìn thí sinh từ khắp nơi trên thế giới.

Không chỉ là thí sinh Châu Á đầu tiên tiến vào top năm từ trước đến nay, hơn nữa cũng là người trẻ nhất trong top năm từ trước đến nay.

Hệ thống bình chọn của cuộc thi nước hoa toàn cầu không công khai, khán giả cùng với ban giám khảo đều là những người có chuyên môn trong ngành nước hoa, không có sự đồng ý của thí sinh, ban tổ chức nghiêm cấm việc tiết lộ thông tin của thí sinh.

Vì vậy, chỉ có tên, tuổi cùng với xếp hạng cuộc thi và tác phẩm điều chế của “Anzhou” nổi tiếng trong ngành sản xuất nước hoa toàn cầu, không ai biết được diện mạo của Chu An.

Gần như ngay sau khi kết quả cuộc thi được công bố, trong email công việc của Chu An đã nhận được lời mời làm việc từ các thương hiệu nước hoa lớn.

Trong số đó có Đường Tống.

Nhưng email này khá là đặc biệt, khác hoàn toàn với phong cách thương lượng công việc của những thư mời khác.

"Gửi cô Chu An,

Cô có đồng ý làm việc cùng với Thẩm Chu An tiên sinh không?

- Đường Tống"

Trong phòng sách, Chu An mở email này ra nhìn chằm chằm đến mấy phút, cuối cùng nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau chiếc máy tính trên bàn ở đối diện.

Màn hình máy tính của Thẩm Chu Niên vẫn ở trang web gửi email, anh vô thức siết chặt con chuột trong lòng bàn tay.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu An, yên lặng, chờ đợi.

Yết hầu của anh khẽ động, hỏi một cách không chắc chắn: "Đồng ý không?"

Chu An mím môi khẽ cười, cô đứng dậy, bước nhanh đến bên bàn Thẩm Chu Niên, rũ mắt nói: "Đưa tay ra."

Thẩm Chu Niên đưa lòng bàn tay về phía cô.

Chu An đặt một chai thủy tinh vuông chứa đầy chất lỏng trong suốt vào lòng bàn tay anh.

Thẩm Chu Niên có hơi thất thần nhìn trên chiếc bình.

Đây là tác phẩm tham gia cuộc thi của Chu An - Tuyết Nhật Ôn Trà. Hôm đó có một thương hiệu muốn mua đứt lại chế tác của chai nước hoa này, nhưng Chu An vẫn luôn từ chối.

Thẩm Chu Niên không dám động tay, anh nhẹ giọng hỏi: "Cho anh sao?"

Chu An ừm một tiếng, đôi mắt cong lên một đường xinh đẹp: "Anh có thể giữ riêng, cũng có thể để em đưa nó vào dây chuyền sản xuất của Đường Song."

Hàm ý chính là, cô đồng ý.