Mắt Mù

Chương 49



Ngày mà Chu An chính thức đến Đường Tống trình diện, nhóm chat của các nhân viên Đường Tống bàn tán đến mức náo nhiệt ngút trời. Đây là một nhóm nặc danh có không ít lãnh đạo cấp thấp nằm vùng, không có ràng buộc thân phận, mọi người đều bàn tán vui vẻ.

Hình ảnh Chu An trong ngày ký kết đã được lan truyền trong nhóm từ lâu. Theo lý mà nói chẳng qua cô chỉ là một nhà điều chế nước hoa mới ký hợp đồng với một thương hiệu nước hoa là chi nhánh của tập đoàn Thẩm Thị, cho dù có tài giỏi đến đâu cũng không đủ tư cách để người của Thẩm Thị ra mặt.

Nhưng tại buổi lễ ký kết của cô, phu nhân của tập đoàn Thẩm Thị, Tần Khanh Vận đã xuất hiện. Điều này khó lòng làm người ta không phỏng đoán.

[Tôi có một người bạn, hình như anh ta đã nhìn thấy tiểu Thẩm Tổng và nhà điều chế nước hoa mới đến ghé sát tai nhau nói chuyện.]

[Đã là nặc danh rồi, lầu trên không thể thành thật hơn chút sao? Nói thêm chút đi ok?]

[Biểu tượng cảm xúc cười toát mồ hôi/ Bạn tôi ở xa không nhìn rõ lắm. Anh ta chỉ nhìn thấy đồng nghiệp mới đến hình như bị đàn ông làm phiền, giám đốc Thẩm liền đi đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Rất nhanh hai người họ liền rời đi.]

[Ồ wow]

[Ồ wow, kích thích thế]

[Tôi mạnh dạn có một suy nghĩ]

[Đưa micro cho ông lớn đi ạ]

[Giám đốc Thẩm không phải là có ý với cô Chu[1] đấy chứ? Nghe nói cô Chu là do anh ấy đích thân mời từ Pháp về, lễ ký kết còn để mẹ mình ra mặt, còn không phải là buổi gặp phụ huynh trá hình sao?]

[1] Ở đây gọi Chu An là 老师 - lão sư, từ này có nghĩa là thầy giáo, cô giáo. Tuy nhiên ở Trung Quốc không phải chỉ những người làm thầy, cô giáo đi dạy học sinh mới gọi là 老师 mà cả những người có tài năng đạt đến mức độ nhuần nhuyễn bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó cũng được gọi là 老师, để thể hiện sự kính trọng đối với họ.

[Biểu tượng cảm xúc khuôn mặt trầm mặc/ Có lý. Phòng điều chế nước hoa của các nhà điều chế nước hoa công ty chúng ta vốn đều nằm ở toà nhà thực nghiệm ở bên cạnh kia, giám đốc Thẩm lại thay đổi toàn bộ tầng mười sáu của toà văn phòng này thành phòng điều chế nước hoa mới, tôi dám đảm bảo trong số những nhà điều chế nước hoa được điều đến tầng mười sáu nhất định có cô Chu.]

[Chắc là quan hệ bạn bè thân thiết thôi, dù sao tôi không tin một người tính cách lạnh lùng như giám đốc Thẩm sẽ thích người khác đâu. Trước đây khi giám đốc Thẩm đến kiểm tra, công ty chúng ta có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi anh ấy, nghe nói còn có rất nhiều con gái nhà giàu có thích anh ấy, anh ấy đều không bị lay động.]

[Nhưng cô Chu là đại mỹ nhân tuyệt thế[2] đó.]

[2]Mỹ nhân tuyệt thế: Chỉ người phụ nữ rất đẹp, không ai có thể đẹp hơn.

[Đúng đó, cô ấy đẹp lắm luôn.]

[Liếm màn hình/ Cọ cọ/ Đại mỹ nhân (Tui thực sự là con gái đó)]

[Đừng ồn ào nữa, cô Chu đến công ty rồi!]

...

Vốn dĩ Chu An muốn buổi sáng đến trình diện, nhưng sáng sớm cô lại bị Thẩm Chu Niên lăn lộn một lần, buổi sáng thực sự rất buồn ngủ. Thẩm Chu Niên liền giúp cô đổi thành buổi chiều.

Cô không để tài xế trong nhà đưa cô đến công ty. Cô là một nhân viên mới, mới đến mà đã khoa trương như vậy thì không hay lắm.

Taxi chạy đến cửa toà nhà Đường Tống, Chu An xuống xe. Ngẩng đầu nhìn đỉnh toà nhà thấy tấm biển kim loại màu bạc có viết hai chữ TS phản chiếu bầu trời trong xanh và hai, ba đám mây trắng như kẹo bông, cô lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

Gửi cho Thẩm Chu Niên.

Chu An: [Trời hôm nay thật đẹp!/ Hình ảnh]

Thẩm Chu Niên: [Đám mây ở góc trên bên phải giống Nhị Bạch.]

Chu An vừa đi vừa bấm mở bức ảnh, nhìn rồi cười.

Anh nói như vậy, cô lại thực sự cảm thấy có hơi giống.

Chu An bước vào đại sảnh Đường Tống, tốc độ chậm lại, tiện cho cô quan sát công ty dễ dàng hơn. Hai giờ chiều, vừa hay là giờ trà chiều của nhân viên, tiệm cà phê và bánh ngọt hai bên đại sảnh đều đông kín người, người đi qua đi lại, không ít nhân viên nam nữ ra vào ở lối quẹt thẻ không ngớt.

Nhưng ngay từ khi cô bước vào đại sảnh, rất nhiều người ồn ào quay lại nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt của cô lướt qua, lại đỏ mặt quay đầu lại.

Là nhầm lẫn sao, cô cảm giác như mình đang được rất nhiều người quan tâm.

Trong lúc Chu An còn nghi hoặc, lập tức có một cô gái với khuôn mặt tròn bước tới chào hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi là cô An sao? Tôi là Tiểu Vy ở bộ phận nhân sự, phụ trách đón tiếp cô.”

Nhìn Tiểu Vy cũng trạc tuổi với Chu An, Chu An được cô ấy gọi là cô thì thấy có hơi kỳ lạ. Cô mỉm cười gật đầu: “Tôi là Chu An, tôi còn trẻ, cô cứ gọi thẳng tên tôi là được.”

Tiểu Vy vội vàng xua tay: “Công ty chúng ta đều xưng hô với nhà điều chế nước hoa là thầy cô, cô lại là người chức cao nhất trong chúng tôi, không thể không kính trọng được.”

Chu An cũng không ép buộc, khóe mắt cong cong mang theo ý cười, ấm áp nói: "Được, vậy tôi sẽ làm quen."

Tiểu Vy không nhịn được nhìn cô mấy lần, khuôn mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Vậy, vậy tôi đưa cô đi làm thủ tục nhậm chức, được không?”

“Được chứ.”

Chu An vừa nói xong, chuông điện thoại liền vang lên.

Là Thẩm Chu Niên.

Chu An thấp giọng nói: "Alo."

Lời chào này vang lên, ánh mắt từ bốn phương tám hướng lại còn mang theo sự kỳ lạ đều tập trung qua đây.

Dường như rất để ý người đang gọi điện thoại cho cô là ai vậy.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Chu An càng trở nên mãnh liệt.

Trong điện thoại thoáng truyền đến tiếng bước chân rất nhanh, giọng nói Thẩm Chu Niên mang theo ý cười: “Vừa rồi đang họp, em vào công ty chưa? Anh xuống đưa em đi làm thủ tục.”

“Không cần, không cần.” Chu An vội vàng lên tiếng từ chối, khóe mắt nhìn Tiểu Vy đang tò mò ở bên cạnh, cô mím môi, đột nhiên tăng âm lượng nói: “Ba, bây giờ con không tiện gặp mặt, ba không cần đến thăm con đâu, tan làm con đến tìm ba.”

Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Thẩm Chu Niên dừng bước chân:?

Mặc dù anh có chút không hiểu đầu đuôi gì cả nhưng vẫn nghe lời không đi xuống. Anh vừa đi về phòng làm việc, vừa hỏi Chu An trong điện thoại.

Thẩm Chu Niên: [Vừa nãy em gọi anh là cái gì cơ? Em đang chơi cái gì kỳ lạ vậy?]

Chu An nhanh chóng trả lời: [Tối về nhà sẽ nói với anh sau.]

Tiểu Vy hỏi Chu An: “Chuyện của ba cô Chu có gấp không? Nếu như gấp thì cô có thể đi gặp ba cô trước, việc nhậm chức ngày mai ngày kia làm cũng được.”

Chu An suy nghĩ mấy giây, cười nói: “Ông ấy chỉ muốn đến gặp tôi thôi, không có chuyện gì quan trọng cả, tôi về nhà gặp ông ấy cũng được.”

Tiểu Vy cảm thán từ tận đáy lòng: “Tình cảm ba con cô thật tốt.”

Chu An:…

Bộ phận nhân sự in ra một số hồ sơ cho Chu An, sau khi Chu An điền xong thì giao lại cho họ. Sau đó, Chu An ngồi cạnh bàn làm việc của Tiểu Vy, vừa báo cáo thông tin của mình vừa nhìn Tiểu Vy vào hệ thống của công ty.

Tầng này chủ yếu là bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính, chỗ làm việc đều được bố trí không gian mở. Chu An cảm giác được hành lang càng ngày càng có nhiều nhân viên cầm cốc uống trà ra đi qua đi lại, Chu An còn may mắn nhìn thấy họ đâm sầm vào nhau nữa.

Hai nam nhân viên đụng phải nhau đều đỏ mặt nhìn người đang ở trong bộ phận nhân sự một cái, che mặt chạy thật nhanh.

“...” Tiểu Vy không muốn người đẹp có ấn tượng xấu về công ty trong ngày đầu tiên đi làm, vì vậy cô ấy căng da đầu giải thích: “Đồ uống và đồ ăn nhẹ trong phòng trà của công ty chúng ta rất phong phú và ngon, lấy thoải mái, nhân viên đều rất thích, nên thường đến lấy.”

“Thật tốt.” Chu An cười, “Nhưng mà phòng trà ở đầu kia hành lang.”

Tiểu Vy:...

Bị vạch trần lời nói dối, cô ấy không thể bịa được nữa, nói dối với người đẹp cũng trái với lòng cô ấy.

"Bức ảnh của cô Chu trong lễ ký kết thật xinh đẹp, nghe nói hôm nay cô nhậm chức, mọi người đều rất muốn nhìn thấy cô.” Tiểu Vy ngừng một chút, đỏ mặt nói: “Hơn nữa có tin đồn nói cô và giám đốc Thẩm có quan hệ thân thiết, sự tò mò nổi lên, mọi người lại càng hiếu kỳ về cô hơn.”

“Thì ra là như vậy.” Chu An hiểu rồi.

Từ biểu hiện của những nhân viên đến hóng chuyện không khó nhìn ra rằng, không khí làm việc ở Đường Tống vô cùng thoải mái. Nhưng cô không hy vọng cô vừa đến đã trở thành trung tâm để bàn tán, cách tốt nhất là không công khai quan hệ yêu đương của cô và Thẩm Chu Niên.

Vì vậy Chu An giải thích: "Tôi và giám đốc Thẩm tình cờ gặp nhau ở Pháp, cũng là anh ấy mời tôi vào Đường Tống, nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè."

Là người đầu tiên hóng được drama, Tiểu Vy chủ động gánh trách nhiệm: “Tôi sẽ cố gắng giúp cô An làm rõ.”

Chu An: “Cảm ơn cô, Tiểu Vy.”

Sau khi làm xong thủ tục nhậm chức, Tiểu Vy đưa Chu An đi làm quen với các phòng ban của công ty. Lúc nghe người khác giới thiệu, cô cũng không tiện xem điện thoại.

Sau khi thăm hết phòng làm việc của các nhà điều chế ở tầng mười sáu mới được sửa chữa, Tiểu Vy đưa Chu An đi thang máy xuống dưới: “Tầng cao nhất là khu vực làm việc của giám đốc Thẩm, nhân viên nhỏ như chúng ta không được phê chuẩn thì không thể đi lên, tôi không đưa cô đi xem được.”

Chu An gật đầu, trong lòng nghĩ vậy sau này cô phải giấu kỹ tấm thẻ thông hành mà Thẩm Chu Niên đưa cho cô.

Tiểu Vy nhìn thời gian, chỉ cảm thấy trôi qua quá nhanh, cô ấy thở một hơi hỏi Chu An: “Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm, tôi đưa cô đi xuống quán cà phê dưới tầng ngồi một lát nhé?”

Chu An: “Được.”

Tiểu Vy gọi hai cốc đồ uống bán chạy ở đây, Chu An nhanh hơn một bước thanh toán trước. Cô ấy vì mình mà bận rộn lâu như thế rồi, Chu An mời cô ấy uống nước là điều nên làm.

Tiểu Vy được cô cảm ơn đến đỏ cả mặt, ấn tượng, cảm tình của cô ấy với Chu An tăng vọt..

Trong lúc Tiểu Vy đang trò chuyện với nhân viên pha chế, Chu An lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua tin nhắn chưa đọc.

Một giờ trước: [Khi nào thì tiện gặp nhau?]

Bốn mươi lăm phút trước: [Quan Vấn nói với anh là em đang đi thăm quan công ty, đi đến tầng nào rồi?]

Ba mươi phút trước: [Không đến tầng mười bảy xem sao? Anh đã sửa lại phòng nghỉ trong văn phòng của anh rồi, giường êm hơn, trên sàn trải thảm lông, sau này buổi trưa chúng ta nghỉ ngơi ở đây. Hình ảnh / Hình ảnh / Hình ảnh]

Mặc dù câu nói không có bất kỳ từ ngữ ái muội nào, nhưng Chu An nhìn thấy căn phòng kia, Chu An không khỏi chầm chậm đỏ mặt.

Hai mươi phút trước: [Nhìn thấy tin nhắn nhớ để ý đến anh/ Biểu tượng cảm xúc Nhị Bạch tủi thân]

Sau đó cứ năm phút Thẩm Chu Niên lại gửi biểu tượng cảm xúc Nhị Bạch tủi thân. Chu An rất muốn chạy lên ôm anh ngay bây giờ, nhưng cô bình tĩnh lại mấy giây, lý trí của cô đã chiếm thế thượng phong.

Nghĩ cho cuộc sống công việc sau này của họ, Chu An gửi cho anh: [Phòng nghỉ của anh em không vào được đâu/ Biểu tượng cảm xúc Nhị Bạch ôm]

Thẩm Chu Niên trả lời lại một dấu chấm hỏi, có lẽ là cảm thấy không đủ biểu đạt sự nghi ngờ và kinh ngạc của anh, anh lại hỏi: [Tại sao? Xảy ra chuyện gì rồi sao?]

Chu An: [Chúng ta như vậy ở công ty bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt, sau này trong thời gian làm việc chúng ta có thể ít tiếp xúc thôi được không?]

Thẩm Chu Niên không thể chấp nhận việc anh mới lên chức đã biến thành bạn trai ngầm, nhưng lời Chu An nói anh hoàn toàn không thể từ chối được, chỉ có thể trì hoãn không trả lời lại.

Một phút sau, Chu An lại gửi tin nhắn đến.

Chu An: [Không phải là không công khai mà chỉ là chậm một chút, đợi em có thành tích trong công ty rồi, em sẽ có sức mạnh để tự nhiên đứng bên cạnh anh.]

Khoảng cách về chức vụ trong mắt Thẩm Chu Niên không có sức thuyết phục lắm, thành tích ở cuộc thi của Chu An là rõ như ban ngày, đánh giá của những người trong ngành với cô cũng khá cao.

Hơn nữa trong tình cảm cũng không nên nói đến vấn đề cái gì mà xứng hay không xứng.

Mãi đến khi Thẩm Chu Niên nhìn thấy tin nhắn mới mà Chu An gửi: [Em không muốn để mọi người tuỳ ý suy đoán tình cảm giữa hai chúng ta.]

Lời người đáng sợ.

Anh là giám đốc công ty có lẽ có thể cấm được những áp bức và phân biệt đối xử thể hiện ra ngoài, nhưng anh không thể nào ngăn được dư luận. Trong mối quan hệ tình yêu công sở của anh và Chu An, Chu An ở thế yếu, rất dễ bị người khác ác ý chỉ trích, điều này anh không thể phủ nhận.

Thẩm Chu Niên: [Được/ Biểu tượng cảm xúc Nhị Bạch tủi thân]

Chu An liên tiếp gửi cho anh ba cái biểu tượng ôm.

Thẩm Chu Niên: [Buổi tối có thể tan làm cùng nhau được không? Anh lái xe đến đầu đường nhỏ phía sau đợi em.]

Đầu đường phía sau cách đây khoảng một trăm mét, khá là khuất, không có trạm tàu điện ngầm và trạm xe buýt. Chu An nghĩ một lát cảm thấy cũng ổn, hẹn thời gian đi đến với Thẩm Chu Niên.

Chu An cố ý đợi qua hai mươi phút sau giờ tan làm mới đi đến con phố nhỏ.

Thẩm Chu Niên lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm sớm hơn cô vài phút, đỗ ở chỗ đậu xe tạm thời bên đường. Nhìn thấy Chu An từ xa đi lại, anh không giấu nổi niềm vui, xuống xe, mở cửa ghế phụ lái ra đợi cô.

Chu An bước nhanh tới, đang định giơ tay ôm lấy Thẩm Chu Niên, ánh mắt thấy Tiểu Vy cầm một hộp xiên chiên bước ra khỏi phố ẩm thực phía đối diện, cô nhanh chóng dùng sức đóng sập cửa xe của Thẩm Chu Niên.

Cũng không nhìn anh, cứ đi về phía trước, có một loại cảm giác tuyệt tình, lạnh lùng.

Thẩm Chu Niên:?

Tiểu Vy:?

Thẩm Chu Niên lái xe, chầm chậm theo sau. Tiểu Vy trợn to mắt, quan sát thấy hình như hai người nói mấy câu, sau đó Thẩm Chu Niên liền lái xe đi mất.

Đêm hôm đó, trong nhóm ẩn danh có một tin nhắn bùng nổ.

[Giám đốc Thẩm đang theo đuổi cô Chu, buổi tối muốn đưa cô Chu về nhà, đi theo cả đoạn đường, bị cô Chu thẳng thừng từ chối.]

[Hóng drama]

[Có ảnh không? Tôi không tin tôi không tin]

[Lầu trên yêu thầm giám đốc Thẩm, bằng chứng xác thực]

[Mong rằng đại mỹ nhân sẽ kiên định đến cùng, đừng bị giám đốc Thẩm mê hoặc! (Nhân tiện, người đẹp nhìn tui đi nè!)]

...

Hai nhân vật chính hoàn toàn không biết mình đã được soạn cho những tình tiết cẩu huyết, sau một đêm dài ấm áp, ngày hôm sau đi làm bắt đầu mối quan hệ cấp trên cấp dưới, không thuần thục lắm mà đóng vai những người xa lạ.

Chu An làm việc ở tầng 16, Thẩm Chu Niên ở tầng 17. Hai người gần nhau đến thế nhưng không cách nào nói nổi một câu, Thẩm Chu Niên không kìm nổi trước.

Anh sẽ không phá bỏ hẹn ước với Chu An, anh chỉ muốn nhìn cô một cái.

Vì vậy buổi trưa hôm đó, giám đốc Thẩm, người chưa từng ăn ở nhà ăn nhân viên cầm theo thẻ nhân viên xuất hiện ở hàng lấy đồ ăn, ai cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Thẩm Chu Niên bưng một khay cơm, ánh mắt quét quanh nhà ăn, lập tức khoá chặt Chu An đang ngồi ở một bàn gần tường.

Nhưng có một cô gái đang ngồi đối diện cô. Cô gái đó là đồng nghiệp của Chu An, Thẩm Chu Niên thở dài một hơi, lúc đang muốn tìm một chỗ ngồi đại để ăn, anh nhìn thấy cô gái kia lo lắng đứng lên, nói với Chu An: “Tiêu rồi, tôi có một hồ sơ quên chưa gửi, An An tôi không ăn nữa đâu, xin lỗi nhé.”

Chu An nhíu mày: “Không sao, công việc phải gấp hơn.”

“Xin lỗi cô.” Cô gái mỉm cười, đưa sữa chua và hoa quả của mình đặt bên tay Chu An, cầm khay đồ ăn đi mất.

Khoé miệng Thẩm Chu Niên nhếch lên, ngồi xuống đối diện Chu An.

Chu An không hề nhìn người đối diện, nhưng mùi Tuyết Nhật Ôn Trà phả vào chóp mũi, cô muốn làm lơ cũng không làm lơ được, cho nên cô càng không dám ngẩng đầu.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người đối diện.

Chu An: [?]

Thẩm Chu Niên: [Anh không nói chuyện với em, chỉ là cùng em ăn cơm thôi. Chúng ta cùng làm việc ở một chỗ, gặp ở nhà ăn không có gì ngạc nhiên.]

Chu An không hề biết Thẩm Chu Niên chưa bao giờ đến nhà ăn, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy anh nói cũng đúng.

Chu An gắp một miếng rau, Thẩm Chu Niên không muốn bỏ sót bất kỳ hành động nào của cô, thấy cô ăn rất ít, không kìm lòng nổi liền gắp một miếng nầm bò từ khay cơm của mình đặt vào bát của cô.

Sau khi đặt xong, anh mới đột nhiên nhận ra đã làm sai rồi.

Chu An sửng sốt một hồi, lập tức gắp miếng nầm bò sang một bên, đứng dậy rời đi.

Hai người vốn cho rằng đó chỉ là một việc nhỏ, có lẽ không ai chú ý. Nhưng không biết rằng, trong nhóm nặc danh lại bùng nổ một trận, lần này có vài người chụp được ảnh hai người họ ngồi cùng một bàn ăn trưa, còn có người chụp được cảnh Thẩm Chu Niên gắp thức ăn và Chu An không ăn, quả thật là giống như phim dài tập vậy.

[Lần đầu tiên Tiểu Thẩm tổng đến nhà ăn, tôi không nói thì mấy người cũng có thể nhìn thấy rồi nha!]

[Hu hu hu, đại mỹ nhân ăn cơm cũng đẹp đến như vậy!]

[Gắp đồ ăn? Theo đuổi con gái không phải như vậy, Tiểu Thẩm tổng mới quen cô Chu được mấy ngày, làm như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy anh ấy rất không biết giới hạn đó!]

[Tiểu Thẩm tổng bị ghét bỏ rồi hahahahahaha]