Ngô Hi Trạch định tiến lên nói gì đó với cô nhưng Lăng Dương Thần đắc ý nói:"Không nghe rõ hay sao?" nói rồi hắn ta kéo cô đi, Tiêu Yến quay lại để cho anh một ánh mắt trấn an rồi leo lên xe, chiếc xe lăn bánh để lại Ngô Hi Trạch với lớp bụi mờ.
Anh định sẽ hỏi rõ mối quan hệ giữa cô và Lăng Dương Thần, thế nhưng có lẽ là không cần thiết?
Huống hồ bọn họ cũng không phải là người yêu, anh lấy tư cách gì để hỏi mối quan hệ của cô.
Câu "Không phải người yêu" làm Ngô Hi Trạch cũng giật mình tỉnh ngộ, sự thân thiết của cô và anh cũng làm anh quên đi một chuyện quan trọng như thế.
Đến lúc cảm giác được xe đã ngừng chạy thì cô mới mở mắt ra, chưa kịp nhìn ra đây là đâu, anh ta đã vòng qua bế ngang cô ra ngoài.
Tiêu Yến theo phản xạ ôm lấy cổ anh vùng vẫy:"Anh làm gì vậy? Đây là biệt thự của anh mà"
"Từ bây giờ tôi không cho phép cô ở khách sạn nữa, cô chuyển qua ở với tôi"
Tiêu Yến nhớ lại những lần trước mỗi khi xong việc anh ta đều sẽ đá cô ra ngoài, có lẽ là chê cô bẩn, sao lần này còn đặc biệt rước cô vào ở?
Cô biết bây giờ dù có kháng cự cũng vô ích, dù sao cũng chỉ là chuyển nơi hành sự một chút vì dù có ở khách sạn anh ta vẫn luôn có thể vào ra bất cứ lúc nào.