Mật Ngọt Chính Là Em

Chương 75: Điếc không sợ súng



Tiêu Yến vừa bước ra khỏi cửa thì Lăng Dương Thần cũng vừa chạy đến, vẻ mặt anh đầy lo lắng hỏi:"Sao lại lâu như vậy? Là ai bắt nạt em sao?"

Tiêu Yến suýt thì cười ra tiếng nói:"Không có, là em bắt nạt người khác, đi thôi sắp đến giờ làm lễ rồi"

Anh nhìn thấy cô chẳng thiếu đi sợi tóc nào nghĩ mình đã lo lắng dư thừa theo cô trở lại bữa tiệc.

Lúc này Tiêu Yến đang nhàn nhã trò chuyện với một nữ CEO của một hãng thời trang J vô cùng nổi tiếng, cô ấy đã chủ động tìm Tiêu Yến trò truyện ngỏ ý muốn hợp tác.

Tiêu Yến cảm thấy vị giám đốc trước mặt này trẻ tuổi tài cao, trong phong cách có chút phách lối rất phù hợp với cô vậy nên vô cùng hứng thú với người phụ nữ này.

Lúc này đây Tiêu Yến nhìn thấy một trong hai cô gái ban nãy trong nhà vệ sinh bước ra cầm theo một ly rượu vang đỏ tiến lại chắc là đang tìm cách trả thù.

Đúng là điếc không sợ súng.

Mắt thấy cô ta đã tiến lại gần nhưng Tiêu Yến lại vờ như không để ý, sau đó như dự đoán cô ta giả vờ vấp ngã để đổ ly rượu lên người cô nhưng cô dường như đã đoán được tất cả khẽ nhích người đi chỗ khác, thật xui xẻo cho cô ta ly rượu đó đã đổ lên chiếc sơ mi màu trắng của CEO bên cạnh nãy giờ vẫn đang trò chuyện với cô.

Cô gái kia trợn tròn mắt cúi đầu định xin lỗi thì đã bị vị giám đốc kia không nương tay cho một bạt tai, cô ta đứng thẳng lưng uy nghiêm nhìn cô gái vừa đổ rượu lên người mình mà lời xin lỗi cũng không muốn nghe quát:"Tát cho cô tỉnh không lại làm bẩn quần áo của các quan khách khác"

Bố của cô ta thấy vậy liền chạy lại, ông ta nhìn có vẻ quyền uy nhưng lại phải nơm nớp cúi đầu trước mặt vị giám đốc trẻ tuổi này luôn miệng nói xin lỗi:"Thành thật xin lỗi Trương tổng, tôi sẽ dạy lại con bé, mong cô lượng thứ"

Trương tổng ngoảnh đầu một cái đã có người mang áo khoác đến cho cô, không thèm nhìn hai bố con trực tiếp rời đi.

Cô ta kéo lấy gấu áo ba mình nói:"Ba, ba cô ta ban nãy đánh con, ba mau cho cô ta một bài học đi"

Lúc này đèn trong sảnh chợt tắt, lại có ánh đèn chiếu xuống nơi Tiêu Yến đang đứng, Lục Thần Vũ đứng trên sân khấu nói qua micaro:"Và bây giờ xin mời mọi người hướng về phía ánh đèn, cháu gái của Lục gia Tiêu Yến!!"

Tiêu Yến cứng người, rốt cuộc là ai đã bày ra cái trò sến súa này!!

Cuối cùng cô chỉ biết gượng cười trừ bỏ qua hai bố con đang ngơ ngác ở bên cạnh tiến lên sân khấu, ánh đèn di chuyển theo cô lên đến tận nơi thì đèn trong sảnh mới lại một lần nữa được thắp sáng.

Cả hội trường huyên náo rì rào bàn tán, lại không ngờ cháu gái mà Lục gia hôm nay sẽ tuyên bố là Tiêu Yến, bao lâu nay mọi người đã luôn xem nhẹ một nhân vật có tầm cỡ lớn như vậy.

Có người ban nãy còn đang phán xét nói rằng Tiêu Yến điểm nào cũng không thể sánh với Lăng Dương Thần liền nghẹn họng, giờ thì hay rồi, bây giờ chỉ có người khác là không xứng với cô ta.

Có người nói:"Ban nãy cậu chê bai cô ta hôm nay ăn mặc như mình là nhân vật chính, sao nào, cô ta lại chính là nhân vật chính đấy"

Người kia ôm đầu cười trừ:"Con mẹ nó có phải tôi tiên tri rồi không?"

Lục Thần Vũ mỉm cười nói:"Chị gái của tôi đây vì gặp một số chuyện bây giờ mới có thể trở lại Lục gia, hi vọng được mọi người coi trọng vì cô ấy chính là bảo bối của cả nhà họ Lục"

Toàn hội vỗ tay, lúc này ông ngoại cô, Lục lão gia cũng chính là người có quyền chức cao nhất trong gia tộc bước lên cùng với một người bưng theo thứ gì đó được trùm vải lên phía trên vô cùng mờ ám tiến lại phía Tiêu Yến.

Khi khăn vải được lột ra, ai ai cũng bất ngờ khi thấy chiếc vòng lục bảo vô cùng quý giá của gia tộc nhà họ Lục.

Tiêu Yến cũng thoáng qua vài tia khó xử, vô cùng miễn cưỡng để ông ngoại đeo vào tay, cô dự định bây giờ đeo sau bữa tiệc sẽ đem trả lại, món đồ giá trị như vậy Tiêu Yến không dám nhận cũng không thể đeo ra ngoài mà giữ cũng không biết làm gì, nếu không biết bảo quản mà làm hỏng đi thì không phải tiêu đời rồi sao?

Ông nội giựt lấy micaro từ tay Lục Thần Vũ nói trước toàn thể quan khách quý:"Từ bây giờ Tiêu Yến chính thức công khai là cháu gái của Lục Nhan ta"

Lời này cư nhiên đồng nghĩa với việc cháu gái của ta, biết điều chớ động vào.

Hai cô tiểu thư ban nãy vì run sợ Tiêu Yến sẽ nhớ lấy mặt mình lặng lẽ chuồn đi.