Mật Ngọt Độc Địa

Chương 24-2: (2)



Có một tì nữ đi vào, cô nói với Phong Vân và Bình Bình: "Hai người mau ra đây, chúng ta được triệu tập."

Các tì nữ đứng thành một hàng ngang, phía trước họ là vị trưởng lão có thẩm quyền quản lý các tì nữ trong cung điện, hiện tại vẫn chưa thể đưa ai lên làm người quản hầu sau khi người trước đã qua đời, cho nên trưởng lão này tạm thời quản lý những công việc thường ngày của các tì nữ.

Ông ấy vuốt râu, nhìn mọi người rồi nói rằng: "Đan Y đang bị thương, nhất thời không thể hầu hạ cho Hắc chủ. Vậy nên, các cô phải lần lượt thay phiên nhau đi hầu hạ cho ngài ấy."

Ông ngưng một chút, xong thì chỉ tay đến người đang đứng ở vị trí đầu, tính từ phía tay trái của ông: "Cô sẽ là đầu tiên, sau đó cứ vậy mà tính tới, hai, ba, bốn… "

"Các cô phải nhớ và phải đặc biệt chú ý khi hầu hạ. Dạo này tâm trạng ngài đang không tốt, cho nên ngài yêu cầu điều gì, thì tuyệt đối phải làm theo, và làm cho thật tốt, đừng để phật ý ngài ấy."

"Được rồi, giờ các cô quay về làm việc."

Trưởng lão vừa xoay lưng thì tiếng của Phong Vân vang lên: "Ngài ấy sẽ giết dần tất cả bọn ta, khi đó trưởng lão sẽ phải làm gì đây, không có nữ tì cung điện này ai sẽ là người hầu hạ?"

Trưởng lão quay lại nhìn Phong Vân với ánh mắt gay gắt, các tì nữ khác cũng nhìn đến Phong Vân.

Cô ấy nói tiếp: "Hãy nhìn Đan Y! Cô ấy đã suýt mất nửa cái mạng, bây giờ hôn mê chưa tỉnh, ngài bảo bọn ta đi hầu hạ thì khác nào ép bọn ta đi vào cái cảnh như Đan Y? Ở đây, không có một sự công bằng nào dành cho các tì nữ hay sao? Đan Y đã làm gì sai, những người đã chết rốt cuộc đã làm gì sai?"

Phong Vân đánh rơi nước mắt khi nói ra những lời này, cô cảm thấy vô cùng bất công cho các tì nữ. Nhưng họ vốn là những người có thân phận thấp, chỉ có thể hầu hạ cho chủ, chứ không thể đòi công bằng cho bản thân. Phong Vân lập tức bị phạt quỳ ba ngày, không cho ăn, không cho uống, với lý do cô đã vượt quá thân phận và nhiệm vụ của mình.

Phong Vân chấp nhận quỳ, nhưng thực sự là lòng cô không cam tâm. Chiều tối, trời đổ cơn mưa giông, sấm to, gió lớn, một mình Phong Vân quỳ ở bên ngoài hứng chịu gió mưa.

Những tì nữ khác chỉ có thể thầm thương xót cho cô, mà chẳng thể giúp được gì. Bên trong, Y Sương lại đang sốt, Bình Bình đắp khăn ướt lên trán cho cô, cầu mong cô ấy có thể mau tỉnh lại. Chỉ là Bình Bình rất buồn và lo lắng trong lòng, đến Đan Y còn không thể vừa lòng được Hắc chủ, thì còn ai trong số các tì nữ sẽ đến gần được con người đáng sợ như ngài ấy. Trưởng lão đó phạt Phong Vân, nhưng tất cả mọi người ai cũng đều biết rằng Phong Vân đã không nói sai.

Tại căn phòng của Hắc Lan.

Hỏa Thiên cúi đầu chào.

Hắc Lan ở trên giường vừa ngồi dậy, hắn chuyển mắt nhìn Hỏa Thiên một cái.

"Hắc chủ, khí sắc của ngài đã trông khá hơn nhiều. Xem ra cô ta đã cho ngài uống thuốc đầy đủ, ngài chỉ cần ăn uống tốt nữa là sẽ khỏe hơn rất nhiều."

Hắc Lan nghe xong khóe môi liền cong lên: "Cô ta không hề cho ta uống thuốc, mà đã cho linh lực." Hắn dứt câu thì nhìn qua Hỏa Thiên một cái.

Hỏa Thiên ngạc nhiên: "Linh lực? Trước 15 ngày để nhận thần lực từ đá thần, thì Hắc chủ không thể nhận linh lực và sức mạnh từ bất kỳ ai cơ mà? Vì như thế sẽ không tương thích với thần lực của đá thần, ngài sẽ không thể hấp thụ được sức mạnh một cách mạnh mẽ nhất."

Hắc Lan biết rõ chuyện này, nhưng trông hắn lại khá bình tĩnh.

Hỏa Thiên tức giận, nói: "Thuộc hạ sẽ đi giết cô ta, tại một nô tì ngu xuẩn mà làm hại đến chuyện lớn của Hắc chủ."

Hắn muốn bỏ đi thì bị ngăn cản.

"Không sao, không cần phải giết."

Hỏa Thiên nhìn Hắc Lan với ánh mắt khó hiểu.

Hắc Lan nói: "Linh lực của cô ta không giống như những người khác, ta cảm nhận được linh lực đó tương thích với sức mạnh mà ta có. Tương thích một cách kỳ lạ, hòa quyện như một. Đá thần sẽ không có phản ứng loại trừ với linh lực này, nên ngươi an tâm đi."

"Cô ta là người của họ tộc Đan, linh lực của họ nếu đã đặc biệt như vậy và có thể tương thích với sức mạnh của đá thần, chi bằng thuộc hạ bắt những người thuộc họ tộc này về truyền linh lực, giúp Hắc chủ mau chóng khôi phục thể trạng."

Hỏa Thiên cho rằng mình đã nảy ra một ý tưởng rất hay, nhưng không ngờ lại bị Hắc Lan dập tắt.

"Cô ta không phải người của tộc Đan, linh lực kỳ lạ đó thuộc một bộ tộc mà ta vẫn chưa thể biết được."

"Ngài nghi ngờ cô ta giả mạo?"

Hỏa Thiên vừa hỏi xong câu này, thì có giọng của một tì nữ vang lên từ bên ngoài cửa phòng.

Tì nữ tên Linh Chi nói: "Hắc chủ, ta xin phép được vào trong hầu ngài dùng bữa và uống thuốc."

Hắc Lan nghe âm giọng này liền nhận ra đây không phải là tì nữ mà hắn đã chọn.

"Tại sao ngươi lại đến đây, Đan Y đâu?"

Linh Chi hai tay run run, tim cô đang đập rất nhanh. Chính Hắc chủ đã muốn giết Đan Y, hại cô ấy nằm trên giường với thương tích rất nặng, bây giờ ngài còn hỏi cô ấy đâu, khác nào chỉ muốn bức con người ta vào đường chết.

Hắc Lan thốt lên: "Hỏa Thiên!"

Hỏa Thiên hiểu ý liền đi ra ngoài, hắn nhìn người tì nữ tên Linh Chi với nét mặt nghiêm khắc, hung dữ.

"Vừa rồi không nghe ngài ấy hỏi gì sao? Tì nữ Đan Y, cô ta đâu rồi mà lại giao việc này cho cô?"